Ôn Dịch An được một giường gấm bị cuốn lấy thân thể hai người, chui vào trong ngực Chu Tuần ngán ngẩm nói: "Tuần ca, không biết tại sao ta rất mệt mỏi."
"Ngủ trưa một lát là không có gì." Chu Tuần ôm thân thể ôn nhu của cậu bất giác cũng có vài phần buồn ngủ. Hai người vốn là đi đường mệt mỏi, vừa rồi lại rất tận hứng, nên bây giờ bất giác ôm nhau ngủ say. Lúc tỉnh lại đã là lúc đến giờ. Chu Tuần dậy trước mặc xiêm y, thấy Ôn Dịch An vẫn chưa tỉnh, lại thấy trong phòng cũng không có nước nóng, mặc dù có địa long nhưng y sợ Ôn Dịch An chịu lạnh, liền đi xin nước nóng, lúc trở về thấy Ôn Dịch An cũng đứng dậy, lại ngồi ở trên giường nhìn mình, liền thay cậu khoác áo dài: "Trong phòng này tuy ấm nhưng vẫn là mặc thêm chút xiêm y tốt hơn."
"Tuần ca, sao huynh cũng cằn nhằn như vậy, giống như cha." Ôn Dịch An cười nói trong lòng rất thích, mặc quần áo, lại cảm thấy vòng eo mỏi nhừ, trên mặt đỏ lên. Chu Tuần mỉm cười, trong hành lý lấy ra một miếng khăn vải sạch sẽ, dùng nước nóng làm ướt thay Ôn Dịch An lau người. Hai người họ vừa mới tận hứng, mệt mỏi mà ngủ, hiện giờ tỉnh lại không khỏi có chút xấu hổ. Ôn Dịch An đã quen làm nũng, ngồi trên giường mặc Chu Tuần chăm sóc, Chu Tuần cũng vui vẻ thân mật đối đãi cậu như vậy, thay cậu lau mặt, lại thay cậu lau người, lúc này mới thúc giục cậu thay quần áo sạch sẽ. Ôn Dịch An mặc vào một bộ áo bào ấm màu nhạt, Chu Tuần thay cậu thắt thắt lưng, chỉ cảm thấy eo cậu mảnh khảnh, thật sự không nắm chặt, hương đào bên mũi nồng đậm, bất giác thở dài: "An đệ, lần này tình triều của đệ, chúng ta có muốn chuẩn bị cái gì không?"
Ôn Dịch An ở trong ngực y thoải mái thích ý, cũng không nghĩ nhiều: "Cũng không có gì, Tuần ca, chính là mất mặt một chút, người trong nhà huynh cũng đừng chê cười ta là được."
Chu Tuần sờ sờ tóc cậu: "Càn Khôn tương duyệt, thiên tính tùy nhiên, ai có thể chê cười chúng ta cái gì. Nếu đệ không thích, chúng ta có thể đi."
"Vậy thì làm sao được." Ôn Dịch An thở dài: "Huynh thường ở sơn trang chúng ta, quanh năm cũng không có cơ hội đến tận hiếu cho lão Vương gia."
Chu Tuần bất giác ôm chặt Ôn Dịch An, y cách Tấn Châu nhiều năm, lòng kính trọng đối với Hách Liên Dực mặc dù không thay đổi, cũng cảm niệm ân đức hắn nuôi dưỡng khi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc rời đi lâu ngày, tình duyên phụ tử cũng không giống năm đó, thấy Ôn Dịch An tình chân ý thiết, hoàn toàn là thay mình tính toán, trong lòng ấm áp, sờ sờ bên tóc mai cậu: "Không sao. Đệ nghỉ ngơi đi, ta sẽ đến hiệu thuốc bên ngoài để xem." Nói xong trong nội sam lấy ra một cái túi: "Cốt Dung này đã lâu ngày, không còn tươi nữa, sợ là không có hiệu quả."
Ôn Dịch An vừa thấy túi kia liền đỏ mặt, cười nói: "Tuần ca, sao huynh còn mang theo cái này?"
Túi trong tay Chu Tuần chứa Cốt Dung là một khối bảo lam tử trang mà khâu thành. Càn Nguyên mang túi đều do nội quyến làm, công việc may vá này cũng không quá khó khăn, chỉ là Ôn Dịch An thật sự không làm được công phu mài mình này. Ngày đó cùng Chu Tuần lần đầu thành hôn trong lòng nghĩ muốn tặng y vật sự giống vậy, Chu Tử Thư cũng không biết làm cái này, cậu chỉ đành theo tẩu tẩu Thành thị học mấy ngày, cũng không học ra được gì, miễn cưỡng khâu một cái hà bao mà mất hơn nửa ngày, xiêu vẹo nghiêng nghiêng thêu một đóa hoa đào, làm cho Thành thị buồn cười mất mấy ngày, nói đệ đệ Dịch An linh hoạt như vậy, đọc sách học võ đều là một chút liền thông, tại sao chuyện nhỏ như thêu hà bao này lại cố hết sức như vậy. Ngày đó đem hà bao này đưa cho Chu Tuần thật sự vô cùng mất mặt, lại cảm thấy mình vất vả như vậy, nếu không cho y, cũng thập phần đáng tiếc, chỉ đành bỏ ra thể diện, lại không ngờ Chu Tuần trân trọng như vậy mà đeo trên người, tất nhiên cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Chu Tuần nói: "Là đệ nghiêm túc làm cho ta, ta đương nhiên phải đeo thật tốt. Được rồi, lát nữa ta sẽ quay lại, đệ nghỉ ngơi đi."
Ôn Dịch An thập phần không muốn tách ra khỏi y, quấn lấy người muốn đi cùng. Chu Tuần không cách nào, liền dẫn y đi chính điện, Cao Vô Phúc nói: "Nhị gia cứ tự nhiên, Vương gia lúc này còn đang nghỉ ngơi, buổi tối mới dậy, nô tài sẽ thay người chuyển lời là được."
Chu Tuần liền mang theo Ôn Dịch An rời Vương phủ, y đối với thành Tấn Châu này rất quen thuộc, Tấn Châu chính là đại trấn Bắc địa, năm đó dưới sự trị vì của Hách Liên Dực liền thập phần phồn hoa phú thịnh, hiện giờ Hách Liên Dao đương chính cũng cùng triều đình xử lý cực tốt, so với năm đó lại thêm một phần cảnh tượng phú quý. Tứ Quý sơn trang ở nông thôn Côn Châu cũng không có đại trấn gì. Ôn Dịch An hiếm khi thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, tất nhiên là nhìn khắp nơi đều cảm thấy thú vị, cùng Chu Tuần nhìn mấy cửa hàng, liền theo y vào một dược trang. Chu Tuần khá thông thạo dược, gọi người cầm rất nhiều dung lượng đi ra, muốn chọn dược tươi một chút, Ôn Dịch An thuở nhỏ nhìn phụ thân, Chu Tuần đùa bỡn dược liệu, bản tính cậu không tốt, nhìn trong chốc lát không còn kiên nhẫn nữa, lại nói: "Tuần ca, ta đi ra ngoài chờ huynh."
Liền đi ra khỏi cửa hàng, đã thấy góc đường vây quanh rất nhiều người, nhất thời tò mò, thầm nghĩ Tấn Châu này chính là trọng trấn phương Bắc, trong chợ đương nhiên có rất nhiều đồ vật thú vị, liền đi lên xem náo nhiệt. Cậu vóc người khá cao, cho dù chen chúc trong đám người cũng không cố hết sức, thấy đám người kia vây quanh mấy đứa nhỏ đang tung hứng. Ôn Dịch An ngược lại chưa từng thấy qua đồ chơi như vậy, bất giác nhìn lại, thấy mấy đứa nhỏ kia cũng không giống bộ dáng học qua võ công, chẳng qua là thân thủ linh hoạt, lăn qua lăn lại, ngược lại cũng có chút ý tứ, liền cười tủm tỉm nhìn trong chốc lát. Những hài tử kia luyện một hồi, cầm đầu một người lớn tuổi hơn một chút liền bưng một cái cồng đến xin thưởng. Trong đám người cũng có người đưa tiền, cũng có người xoay người rời đi, Ôn Dịch An cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, bên hông lấy ra túi tiền, lấy một miếng bạc vụn bỏ vào trong cái cồng của đứa nhỏ bán nghệ thuật kia. Người nọ thấy cậu ra tay hào phóng, liền hành lễ: "Đa tạ vị công tử gia này!"
Ôn Dịch An cười nói: "Không có gì." Đã thấy mấy đứa nhỏ bán nghệ kia đều nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng, đúng lúc này Chu Tuần mua thuốc đi ra, đi đến bên cạnh Ôn Dịch An: "An đệ, làm sao vậy?"
Ôn Dịch An lắc đầu: "Không có gì, những đứa nhỏ này luyện rất tốt. Tuần ca, đồ đạc đã mua đầy đủ chưa?"
Chu Tuần gật gật đầu, hai người rời tiệm thuốc này, Ôn Dịch An vốn định đi dạo chung quanh, Chu Tuần thấy sắc trời đã tối, đêm nay trong Vương phủ còn có tiếp phong gia yến không thể đến trễ, liền dỗ Ôn Dịch An trở về Vương phủ. Ôn Dịch An mặc dù không tình nguyện nhưng nghĩ quy củ trong Vương phủ này nhiều như vậy, nếu Chu Tuần một mực dung túng mình, chẳng phải khiến người khác chê cười hay sao, liền ngoan ngoãn cùng y trở về Vương phủ. Con cái của Hách Liên Dực rất nhiều, chỉ là hiện giờ Hách Liên Dao kế thừa vương vị, sớm đã cho mấy đệ đệ ra Tấn Châu, quý nữ trong phủ cũng đã lập gia đình, cho nên yến hội này cũng chỉ có hai cha con Hách Liên Dực và mời Vương phi đi cùng. Vương phi Phùng thị này tính tình ôn thục, thấy Ôn Dịch An tuấn tú, trước tiên có vài phần hảo cảm, đối đãi cậu cũng rất thân thiết. Năm người cùng ngồi, ăn uống cũng đều là hương vị Tấn Châu, lại là chua thanh làm chủ, không hợp khẩu vị của Ôn Dịch An, chỉ có một món đùi dê hơi có vài phần cay. Chu Tuần liền thay cậu gắp một ít, Ôn Dịch An khi còn nhỏ đã là y mang theo lên bàn ăn cơm, chiếu cố rất nhiều năm nay đã sớm quen, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, Phùng thị thấy biết vợ chồng cậu ân ái, trong lòng có chút hâm mộ.
Hách Liên Dực từ khi thấy Ôn Dịch An liền có chút tâm thần hoảng hốt, ngủ trưa xong tỉnh lại liền thấy tiểu phu thê nắm tay trong Trọng Minh Uyển, giống như là ra ngoài mua đồ gì, khi về trong tay hai người túi lớn túi nhỏ cầm rất nhiều đồ vật, Khí lực Của Ôn Dịch An rất lớn, mang theo rất nhiều vật nặng lẫn lộn như không có việc gì, một tay còn cầm một người nặn bằng đường chậm trãi ăn, cũng là bởi vì Ôn Khách hành nói người làm bằng kẹo đường ở Tấn Châu này thật là mỹ vị, bảo cậu nhất định phải thử xem. Hai người vào viện, sớm đã có người hầu hạ đến tiếp nhận rất nhiều thứ kia, Chu Tuần lại cầm tay Ôn Dịch An nhẹ nhàng lau, thấp giọng nói cái gì đó. Hách Liên Dực ngồi ở Noãn Các cũng không nghe thấy, chỉ thấy Ôn Dịch An ăn đường, lại cười xán lạn với Chu Tuần, trong lúc hoảng hốt dường như nhìn thấy Chu Tử Thư năm đó, trong lòng bất giác một trận chua xót. Hắn mấy chục năm trước cùng Chu Tử Thư tái ngộ tới nay đã chưa từng thấy qua Chu Tử Thư tươi cười như vậy, trước kia cảm thấy biểu đệ là thiếu niên lão thành, xử sự ổn trọng, năm đó hắn muốn Chu Tử Thư đến Tấn Châu, cho dù là phải dựa vào hắn làm việc cho mình thì y vẫn là lão luyện đáng tin cậy hơn một chút, tuy nói ngẫu nhiên cũng cảm thấy hai người là phu thê, cũng nên có chút tình thú, rốt cuộc tư tình không thắng được đại sự. Hiện giờ nghĩ lại, sợ là người nọ cũng chưa từng thật lòng đối đãi với mình, mười năm làm bạn chẳng qua chỉ là phụng quân hầu hạ, cảm niệm tình cảm mình khi còn nhỏ cứu giúp mà thôi.
Những năm gần đây hắn an cư ở Tấn Châu, chuyện của Chu Tử Thư lại rất ít nhớ tới, ngẫu nhiên nghĩ tới, cũng chỉ là oán tâm địa kiên nhẫn của y, hôm nay nhìn Chu Tuần cùng Ôn Dịch An ở chung như vậy, mơ hồ cảm thấy mình cũng có vài phần không phải. Y đối xử với ta cố nhiên cũng không phải toàn tâm toàn ý, nhưng ta đối xử với y... Sợ cũng là thành phần tính toán nhiều hơn một chút, ai, Tử Thư a Tử Thư, rất nhiều năm nay đệ sống chắc là rất tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác ăn không nuốt trôi, Hách Liên Dao thấy thần sắc phụ thân hoảng hốt, lấy rượu ấm trên bếp nhỏ khẽ ho khan một tiếng: "Phụ thân, nhi tử kính ngài một chén."
Hách Liên Dực uống rượu ấm kia, Chu Tuần thấy trưởng huynh như vậy, liền cũng kính phụ thân một chén rượu, Hách Liên Dực cùng uống, lại thấy hai tay Ôn Dịch An trắng như tuyết dài, lại không đeo nhẫn kia, bất giác thốt ra: "Con không thích đeo trang sức sao?"
Ôn Dịch An ngẩn ra, cậu từ nhỏ tập võ, không thích đồ gì, ngoại trừ vòng bạc Chu Tuần mua khi còn nhỏ cùng đôi vòng vàng đeo khi thành hôn ra cho tới bây giờ không đeo trang sức gì thấy Hách Liên Dực hỏi, liền cười nói: "Đúng vậy, cả ngày múa đao múa kiếm, đeo không được thứ tốt."
Khi Hách Liên Dực mới thành hôn với Chu Tử Thư, bởi vì là Thế tử phi, dù sao cũng phải có mấy phần thể diện, Tứ Quý sơn trang phú thịnh, lại có triều đình, Vương phủ ban thưởng, đương nhiên có rất nhiều mặt mũi trân quý, Chu Tử Thư cũng chưa từng đeo qua, cho dù là thỉnh thoảng tết, đại điển, cũng chỉ trang điểm một lát, xong việc liền dỡ bỏ. Hách Liên Dực từng hỏi y như thế nào không thích ăn mặc như vậy, Chu Tử Thư cũng chỉ cười: "Cả ngày múa thương múa đao, những trang sức trân quý này bị mất hay làm hỏng, cũng không phải lag đáng tiếc sao?" Hách Liên Dực nghe xong cảm thấy có lý, cũng theo ý y. Huống hồ y ở trong nội trạch lâu ngày thấy các thị thiếp trang điểm đậm, ăn mặc hoa lệ, đột nhiên thấy Chu Tử Thư thanh thủy phù dung, tự nhiên không trang sức như vậy cũng là có một phen phong trí khác. Hiện giờ thấy Ôn Dịch An tướng mạo giống như người nọ, trên người mặc cũng chỉ là quần áo tầm thường, không hoa lệ như buổi sáng, thầm nghĩ quả nhiên là hài tử người nọ nuôi ra, chỉ tiếc không phải sinh ra trong Vương phủ mà thôi. Hắn suy nghĩ trong hoảng hốt, dần dần ăn không biết vị, nghĩ đi nghĩ lại luôn không thể cam tâm, liền nói: "Thân thể mẫu thân con có khỏe không?"
Ôn Dịch An lại nghĩ lão Vương gia này thân thiết như vậy, chẳng lẽ quả nhiên là cữu cữu, thấy hắn thấp giọng nhỏ nhắn, ngược lại giống như hỏi chuyện gia đình bình thường, tất nhiên là tâm không phòng bị, liếc mắt nhìn Chu Tuần một cái, lại cười nói: "Rất tốt, cả ngày đuổi theo phụ thân đánh." Cậu cho tới bây giờ cùng cha mẹ đùa giỡn quen rồi, lời nói đã nói ra mới cảm thấy sao có thể sau lưng nói cha mẹ ngắn ngủi như vậy, bất giác thè lưỡi, lại nhìn Chu Tuần một chút, Chu Tuần lại cúi đầu cho cậu một khối xương cá, dường như vẫn chưa để ý.
Hách Liên Dực nghe cậu nhắc tới hai chữ "phụ thân" kia liền biết nhất định là quỷ chủ kia, chỉ là đã rất nhiều năm trôi qua rôi hắn cũng không nhớ được người nọ đến tột cùng như thế nào, nghe Ôn Dịch An nói như vậy, liền biết đứa nhỏ này nhất định là cha mẹ nuôi dưỡng ra, nhớ tới lúc trước Chu Tử Thư giáo dưỡng Chu Tuần, bất giác cảm thán nhân duyên tạo hóa: "Thân thể tốt là tốt rồi... Đệ ấy trước kia bệnh thành như vậy, ai..."
Ôn Dịch An không biết, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thể nhắc tới chuyện của cha mẹ mình, Chu Tuần lại thấp giọng nói: "Phụ vương, An đệ tuổi còn nhỏ, miệng không quản sự, ngài đừng so đo với đệ ấy."
Hách Liên Dực biết y không muốn mình nói nhiều chuyện cũ, miễn cho xấu hổ lẫn nhau nên cũng không nói nhiều nữa. Hắn vừa không nói gì, bốn người còn lại cũng không mở miệng nữa, buồn bực ăn cơm cũng tự mình rời khỏi tiệc. Ôn Dịch An cùng Chu Tuần trở về Thiên điện, thấy bốn phía không có người, mới nói với Chu Tuần: "Tuần ca, ta biết huynh nói chuyện trước kia của mẫu thân ta hỏi không được, nhưng Vương gia này thật sự rất cổ quái, hắn thật sự là cữu cữu ta sao? Vì sao rất nhiều năm nay cha mẹ cũng không nhắc tới?"
Chu Tuần thở dài, Chu Tử Thư năm đó nói với y biết chân tướng, cũng không đề cập tới Hách Liên Dực không phải, chỉ nói mình cùng người nọ không hợp ý, lại quả thực nhắc tới Hách Liên Tuần chân chính, cũng từng dẫn mình xem qua tấm bia không tên của đứa nhỏ kia. Rất nhiều năm nay Ôn Tri Hoàn, Ôn Vân Tụ, Ôn Dịch An đều không biết mình từng có một ca ca, làm sao biết được chuyện cũ ở Tấn Châu. Y không muốn nói đến việc này, cũng không muốn giấu diếm cái gì với Ôn Dịch An, chỉ đành nói: "An đệ, Vương gia luận thân phận quả thật xem như cữu cữu của đệ, chỉ là quyền quý này không thể so với sơn trang chúng ta, mẫu thân không đề cập đến việc này tự nhiên có đạo lý của người. Chúng ta trở về cũng đừng nói nhiều chuyện sơn trang, Vương gia kỳ thật cũng không thích nghe nhiều."
Ôn Dịch An trong bụng buồn bực, thấy Chu Tuần mỗi lần tránh mà không nói, cũng biết việc này xấu hổ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái: 'Tuần ca là con ruột của lão Vương gia, lại gọi mẫu thân một tiếng mẫu thân, cho dù là mẫu thân trước kia ở đây làm việc, cũng không có đạo lý này. Lại nghĩ lão Vương gia kia lúc gặp mình hết sức thân thiết.' Trong lòng mơ hồ nghĩ tới cái gì, chỉ là không dám suy nghĩ nhiều, nhưng y ở trước mặt Chu Tuần cho tới bây giờ không chút giấu diếm, lại là trời sinh giấu không được tâm sự, thật lâu sau chỉ cảm thấy thập phần ủy khuất, chính mình cũng kinh ngạc sao lại nhỏ mọn như vậy, lại đỏ hốc mắt. Chu Tuần thấy vẻ mặt cậu khác thường, rất là thân thiết, ôm cậu vào trong ngực ôn nhu hỏi: "An đệ, sao vậy?"
Ôn Dịch An nhịn không được nâng tay lau đi nước mắt khóe mắt: "Tuần ca, mẫu thân trước kia... Trước kia là cùng lão Vương gia ở chung một chỗ sao?" Y hỏi mặc dù là uyển chuyển nhưng Chu Tuần lại nghĩ danh húy của Chu Tử Thư vẫn còn ở gia miếu, chính là lúc này không đề cập tới, ngày sau mang Ôn Dịch An tế tổ tất nhiên cũng sẽ nhìn thấy, nếu Chu Tử Thư đã cho mình mang Ôn Dịch An đến Tấn Châu, nghĩ đến y cũng không còn nhớ chuyện cũ nữa, thấy Ôn Dịch An thương tâm như vậy, biết cậu thông minh tự nhiên sẽ đoán ra đại khái, liền nói: "Đúng vậy, mẫu thân trước kia chính là Vương phi Tấn Châu, chỉ là... Chỉ là sau đó không muốn ở lại chỗ này, liền rời Tấn Châu, gặp được nhạc phụ, mới có sơn trang chúng ta hiện giờ."
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy trong ngực đau nhức, đúng là tình khó tự kiềm chế, cũng không biết thương tâm như thế nào, nước mắt kia lại không ngừng được: "Vậy nhất định là rất thương tâm mới không chịu lưu lại." Cậu lấy mình làm người, nghĩ thầm nếu không phải thật sự khổ sở, mình tuyệt đối sẽ không rời khỏi Chu Tuần, như vậy Chu Tử Thư năm đó tất nhiên cũng bình thường, lại không biết Chu Tử Thư cùng Hách Liên Dực cũng không phải lưỡng tình tương duyệt như mình và Chu Tuần, càng không biết Từ Quý sơn trang năm đó quanh co.
Chu Tuần không đành lòng thấy cậu khổ sở như vậy, trong lòng cũng thập phần nghi hoặc: 'An đệ bình thường không phải như vậy, từ trước đến nay rất là tiêu sái, hôm nay là làm sao, chẳng lẽ đường dài mệt nhọc, buổi chiều lại hồ nháo như vậy nên sinh bệnh sao?' Y nghĩ ôn Dịch An gần đây quanh thân nóng lên, sợ là tình triều sắp tới, tố tri Khôn Quân tình triều trước sau luôn tâm tư bất định. Chu Tử Thư năm xưa mỗi lần tình triều thường ở lại Thủy Các không ra, ngoại trừ Ôn Khách Hành cho dù là con cái cũng không thường gần, nghĩ đến Ôn Dịch An như vậy cũng là bình thường, liền kéo cậu ngồi xuống bên giường, một tay cầm cổ tay cậu tinh tế chặt bắt mạch một lát, mơ hồ cảm thấy mạch tượng của cậu có chút không ổn, cũng không dám kết luận, trong lòng chỉ hận Ôn Khách Hành không ở chỗ này: 'Nhạc phụ y thuật thắng ta đâu chỉ có mười lần, tất nhiên sẽ không do dự như vậy.'
Ôn Dịch An khóc một lát liền cảm thấy trong ngực sảng khoái một chút, thấy Chu Tuần trịnh trọng như vậy thay mình bắt mạch, ngược lại có chút ngượng ngùng, mặt mũi cười: "Tuần ca, ta không có việc gì." Bên má vẫn còn treo một giọt nước mắt, tựa như tam nguyệt tân đào vi nhiễm sương sớm, thanh diễm vô cực. Chu Tuần hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thay cậu lau đi khóe mắt tàn lệ: "An đệ, ta thấy mạch của đệ trơn trượt, giống như có dấu hiệu mang thai, ngày mai tìm thái y Vương phủ xem cho đệ một chút."
Ôn Dịch An chớp chớp mắt, đúng là khó có thể tin lời Chu Tuần nói: "Làm sao có thể? Tuần ca, không phải huynh vẫn luôn đeo túi hương sao?"
Chu Tuần đỏ mặt: "Nhạc phụ cũng nói việc này cũng không phải là thập cầm cửu ổn, năm đó đệ cũng sinh ra như vậy... Còn chọc cho mẫu thân nổi giận." Kỳ thật Ôn Khách Hành nguyên văn là nói thế gian Càn Khôn tương hợp, lúc tình triều đến việc thụ thai chính là nắm chắc đến tám chín phần mười, nếu ngoài tín kỳ vẫn còn mang thai, chính là hai người thập phần tương hợp. Chỉ là những lời này khi y học y nghe không sao, muốn y nói ra với Ôn Dịch An như cũ đó là đến chết cũng nói không được. Ôn Dịch An không thông y đạo, chỉ nói phụ thân, Chu Tuần nói chính là chí lý, kinh hỉ bất giác có chút sợ hãi, một tay vuốt ve bụng: "Thì ra là như thế, trách không được mấy ngày nay ta chỉ cảm thấy đau lưng. Tuần ca, vậy làm sao chúng ta ra ngoài du ngoạn được?" Cậu tuổi vẫn còn nhỏ, tâm tư còn đang ra núi du ngoạn, nghĩ nếu có con cái thì chỉ có thể trở về núi chờ sinh, tất nhiên không tiện, bất giác uể oải.
Chu Tuần biết tâm tính thiếu niên của cậu, lúc này y đã hơn ba mươi tuổi, đột nhiên nghe được tin vui, cũng là vui buồn lẫn lộn, vui vì cùng người trong lòng cuối cùng cũng nở hoa kết trái, buồn vì lo lắng cáu vãn còn là thiếu niên mà phải sinh con, sợ thương đến nguyên khí, nghĩ tới nghĩ lui, luôn không thể yên tâm, trong lòng lại nghĩ cũng không biết đứa nhỏ này là khi nào có, nếu lúc này trở về núi, ven đường bôn ba, chỉ sợ động thai khí, vẫn là ở đây thời gian, đợi thân thể cậu an ổn rồi nói sau. Vì thế liền cùng Ôn Dịch An nói: "An đệ, ra ngoài du ngoạn sau này đi cũng không muộn, hiện giờ thân thể đệ quan trọng hơn, ngày mai chúng ta tìm một thái y xem qua sau lại tính tiếp đi." Dừng một chút, lại nói: "Chuyện tốt này cũng phải báo cho nhạc phụ, mẫu thân."
Ôn Dịch An đỏ mặt túm lấy ống tay áo y: "Không được, cũng xấu hổ chết đi."
Chu Tuần cười nói: "Tương lai trở về bụng lớn hơn, chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra sao?" Nói xong vuốt ve mái tóc dài của cậu, hối hận buổi trưa hôm nay không nên hồ nháo với cậu: "Được rồi, đã như vậy còn không sớm ngủ một chút sao?" Ôn Dịch An quả nhiên dần dần cảm thấy mệt mỏi, hai người rửa mặt chải đầu, một đêm không nói gì, ngày hôm sau tỉnh lại Chu Tuần muốn đi thỉnh thái y, Ôn Dịch An xấu hổ, sống chết không chịu, chỉ đành dẫn cậu ra ngoài tìm Bình An ngân trang. Bình An Ngân Trang này kinh doanh nhiều năm ở Tấn Châu, chưởng quầy thay đổi mấy lần, lại đều biết Chu Tuần chính là khách quý của ngân trang, nghe nói y muốn đưa tin đến Tứ Quý sơn trang, tự nhiên là tới nịnh hót y. Chu Tuần đưa thư, đi ra thấy Ôn Dịch An ngồi ở đại sảnh ăn một chén ô mai chua cũng thập phần ngọt ngào, liền cười nói: "Cũng đừng ăn quá nhiều, ghê răng lại ăn không được cơm."
Ôn Dịch An ngược lại không cảm thấy ô mai chua kia, nhưng xưa nay cậu không tham lắm, ăn mấy quả thì thôi, đỏ mặt nói với Chu Tuần: "Tuần ca, trong thư huynh nói cái gì vậy?"
"Đương nhiên là biết cái gì thì nói rõ cho nhạc phụ, mẫu thân, để bọn họ đừng lo lắng." Chu Tuần kéo tay cậu ra khỏi ngân trang Bình An, thấp giọng nói: "Eo đau sao?"
Ôn Dịch An biết đại sự như vậy, cậu tuyệt đối không chịu giấu diếm, không thể làm gì được nói: "Không có việc gì, thân thể của ta rất tốt." Quay đầu thấy hôm nay trên đường thập phần vắng vẻ, hôm qua những đứa nhỏ bán nghệ lại không thấy đâu, cảm thấy không thú vị: "Nếu thật sự là cả ngày ở trong Vương phủ, cũng buồn bực cũng buồn bực chết đi được."
Chuyện của Tứ Quý sơn trang Bình An ngân trang tất nhiên là không dám chậm trễ, mấy ngày sau lá thư kia đã được đưa đến sơn trang. Hàn Anh thấy là Tấn Châu gửi thư, biết sư thúc quan tâm ấu tử liền vội vàng đem thư đưa đến Thủy Các. Lúc này sắc trời còn sớm, Chu Tử Thư còn chưa dậy, Ôn Khách Hành đón thư kia vội vàng nhìn, cũng là kinh hỉ giao nhau, vội vàng đi đến bên giường lắc Chu Tử Thư: "A Nhứ, A Nhứ, mau tỉnh dậy, Tuần Nhi viết thư rồi."
Chu Tử Thư mở mắt ra: "Chuyện gì vậy? Họ ở Tấn Châu đều tốt sao?"
"Rất tốt." Ôn Khách Hành đem tin trong tay đưa cho y: "Nó nói An Nhi hơn phân nửa là có thai, nhất thời không thể trở về, bảo chúng ta đừng nhớ thương."
Chu Tử Thư buồn ngủ chợt biến mất, vội vàng cầm lấy bức thư kia trong tay Ôn Khách Hành nhìn mấy lần, lại cười nói: "Nhanh như vậy." Vừa ngẩng đầu thấy Ôn Khách Hành sắc mặt không tốt, liền kỳ quái nói: "Chuyện tốt mà đệ lại bày ra sắc mặt này?"
"Huynh không thấy Tuần Nhi nói muốn an thai trong Vương phủ kia... Tứ quý sơn trang chúng ta thiếu y thiếu dược sao? Sao bọn nó không quay về ngay bây giờ?" Ôn Khách Hành phẫn nộ nói, một đầu tóc bạc dường như lại bạc thêm vài phần. Chu Tử Thư lắc đầu: "Hồ nháo, đệ không thấy trong thư nói sợ thai của An Nhi không ổn định, đường dài đi mệt mỏi, không dám sơ xảy sao?"
Kỳ thật đạo lý này Ôn Khách Hành làm sao không rõ, chỉ là nghĩ đến ái tử ở trong Vương phủ kia luôn không yên lòng: "Vậy cũng không được, nếu không ta đi đón bọn chúng..."
Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười: "Càng già càng hồ đồ, đệ đi Tấn Châu là muốn ồn ào phản doanh đấy à? Tuần Nhi làm việc đệ còn không tin được sao? Nếu An Nhi không có gì đáng ngại, bọn họ tự nhiên sẽ trở lại, mau đi lấy điểm tâm, lão tử đói rồi."
Ôn Khách Hành bị ăn một trận quở trách, trong lòng ngược lại thoải mái hơn một chút, biết Chu Tuần làm việc thỏa đáng ổn trọng sẽ không dung túng Ôn Dịch An hồ nháo, vậy trong Vương phủ cũng sẽ không thật sự hà khắc với ái tử, tuy vẫn là lo lắng nhưng cũng không giống như vừa nãy, lại nghĩ trong ba đứa nhỏ chỉ có Ôn Dịch An giống Chu Tử Thư nhất, nếu sinh hạ nam hài, chẳng phải là lại có thêm một người giống Chu Tử Thư sao? Lại hoàn toàn không nghĩ tới đứa nhỏ này cũng có thể giống Chu Tuần, vui vẻ đi bưng điểm tâm không đề cập tới nữa.