A Tương và Tào Úy Ninh thành thân ngày hôm sau thì Ôn Khách Hành liền bắt tay vào thay Tào Úy Ninh chữa thương chân. Chỗ gãy xương đã khép lại, Ôn Khách Hành đành phải dùng kim châm đâm huyệt đạo của hắn, lại dùng dược vật làm cho hắn mê man, hai tay thi lực chấn gãy xương đùi. Tào Úy Ninh dưới dược lực vẫn đau đến tỉnh lại, nắm chặt hai tay A Tương ở một bên thị lập nhưng vẫn không chịu lên tiếng rên rỉ, đôi mắt chỉ nhìn A Tương. Ôn Khách Hành trong lòng không đành lòng, nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn làm cho hắn lại mê man, vận tay như gió thay hắn tiếp nối đoạn xương vô cùng thích hợp, lúc trước chỗ tổn hại nhất nhất đã đỡ, lại dùng bí dược ghi chép trong Âm Dương Sách của Thần Y Cốc thạch bích bôi lên chỗ đứt gãy lăn qua lăn lại cả ngày đến tối hôm sau mới coi như bận rộn xong. Tào Úy Ninh nhắm mắt ngủ say Ôn Khách Hành mệt đến đầu đầy mồ hôi, thấy A Tương đứng ở một bên rơi lệ lại thấy nàng đã thay đổi trang phục của tân phụ, trong lòng cũng vui mừng, thấp giọng nói: "Không có gì đáng ngại, để cho hắn tĩnh dưỡng, thuốc này mỗi ngày ba lần thay cho hắn, sau ba tháng coi như có thể chậm trãi đi bộ, trong vòng nửa năm, võ công có thể hồi phục đến năm sáu phần."
A Tương đỏ mặt: "Võ công của huynh ấy vốn là bình thường không thể hồi phục cũng không quan trọng, chỉ là... chủ nhân... Không, ca, người và Chu đại ca sẽ ở lại Tứ Quý sơn trang sao?"
Ôn Khách Hành thấy trong hai mắt nàng tràn đầy ý tứ lưu luyến, biết nàng lo lắng cho mình, trong lòng cảm động thở dài nói: "A Nhứ ngốc kia trong lòng vẫn còn rất nhiều chuyện không buông xuống được, ta không ở cùng đương nhiên cũng không bỏ qua được. Vạn nhất huynh ấy hồ nháo muốn vì dân ẩn thân xá sinh thủ nghĩa lưu lại ca ca muội một mình cô đơn thì thật đáng thương."
A Tương cười nói: "Người nói hươu nói vượn, xem Chu đại ca có xé miệng người hay không." Nói như vậy nhưng vẫn thập phần luyến tiếc Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đem thuốc mỡ trong tay nhét cho nàng: "Được rồi, A Tương, đã thành hôn, sau này cũng không thể hồ nháo nữa." Thấy sắc mặt Tào Úy Ninh tái nhợt trán đầy mồ hôi thấp giọng nói: "Tiểu Tào vì muội mf làm đến mức như thế, sau này muội cũng không thể khi dễ hắn, nhất định phải cả đời đối xử tốt với hắn."
A Tương đỏ mặt, trong ánh mắt nhìn Tào Úy Ninh lại tràn đầy vui mừng yêu thương, trong ngực lấy khăn ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn: "Không phải là vậy sao, tên ngốc này nếu không có ta xem, cả đời này làm sao có thể sống được chứ?" Thấy bàn tay đeo dây đỏ của hắn đặt ở bên ngoài chăn, nhẹ nhàng cầm lấy, thấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình cùng hắn thành đôi trong lòng vui mừng vô cùng, đem tay hắn kéo về trong chăn, lại nói: "Ca, người cùng Chu đại ca khi nào xuất phát?"
Ôn Khách Hành thấy nàng bây giờ gọi thân thiết như vậy, Tứ Quý sơn trang trùng kiến như mới, cùng Chu Tử Thư tình hảo chính nồng vốn là không muốn để ý tới những chuyện giết người trong giang hồ. Trong lòng hắn vốn cảm thấy Tấn vương như thế nào cùng mình thì có liên quan gì? Một nhà hắn ngày đó cùng đường chết thảm ở nơi hoang dã lại không thấy có ai tới trợ giúp hắn, cần gì phải mang lòng người đời? Nhưng hắn biết rõ Chu Tử Thư nửa đời tâm huyết bồi ở Tấn Châu, chính là vì Tây Bắc một ngày được quốc thái dân an. Chu Tử Thư lấy thân thể thiếu niên mười mấy tuổi gánh vác trọng trách Tấn vương phủ, Tứ Quý sơn trang, thượng ứng chủ quân, hạ phủ ấu đệ, vào sinh ra tử, thậm chí bồi thường bằng tính mạng ái tử nhưng cũng không phải vinh hoa phú quý mà là vì nghĩa gia quốc trong lòng. Ngẫu nhiên như thế làm sao có thể không sinh lòng khâm phục? Làm sao có thể không ái mộ tương tòng? Nếu hắn không vội Chu Tử Thư nóng nảy nghĩ đến suy nghĩ của Chu Tử Thư thì làm sao xứng với y? Hắn thấy A Tương tuy làm tân phụ nhưng vẻ mặt vẫn là bối rối, cũng chưa chắc hiểu được những chuyện này vả lại chuyện cũ liên quan đến sự riêng tư của Chu Tử Thư cũng không muốn tùy ý nói ra, liền sờ sờ tóc nàng: "Tiễn La di đi, cũng nên xuất phát. Muội chăm sóc Tiểu Tào thật tốt, đừng lo lắng cho chúng ta. Bản lĩnh của ca ca muội không tin được sao? Trên đời này ai có thể làm thương được ta?"
A Tương cười nói: "Được được được, người bản lĩnh lớn nhất, lại có Chu đại ca trông coi, ta không lo lắng." Dứt lời đem thuốc mỡ trong tay cẩn thận đặt ở đầu giường của Tào Úy Ninh, thấy hắn ngủ coi như an ổn trong lòng yên tâm một chút: "Ta cũng đi đưa La di, lại đi sắc thuốc cho Tào đại ca. Có ai chuẩn bị túi đồ cho người chưa? Có cần ta..."
"Muội đã là con dâu nhà người ta, làm sao có thể để cho muội làm những chuyện này?" Ôn Khách Hành cười nói: "Đừng quan tâm đến ta, tự có A Nhứ chiếu cố ta, muội quản tốt Tiểu Tào nhà mình đi."
"Thật là, lải nhải như vậy, cũng không biết ta là muội muội của người, hay là huynh ấy là muội muội của người." A Tương bĩu môi nói: "Biết người cũng là người có gia thất, không cần suốt ngày khoe khoang ở bên miệng đâu."
Ôn Khách Hành thuận tay muốn nhéo lỗ tai nàng, A Tương cười chạy ra khỏi phòng mới đã thấy Chu Tử Thư ở bên ngoài chờ, thấy hai người họ đùa giỡn như vậy liền biết thương thế của Tào Úy Ninh không có gì đáng ngại, lại cười nói: "A Tương, đã làm Tào phu nhân rồi còn bướng bỉnh như vậy?"
A Tương thè lưỡi: "Đại tẩu, mau quản ca ta đi, huynh ấy muốn nhéo tai ta!" Nói xong liền nhanh như chớp chạy tới phòng khách. Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành: "Hai người các người tụ tập cùng một chỗ chuyên nghị chuyện hồ nháo. Úy Ninh không có gì đáng ngại sao?"
Ôn Khách Hành cười nói: "Hắn không có việc gì, gãy xương đã nối tiếp ổn rồi, người đã ngủ say. Thuốc mỡ lưu lại cho A Tương chờ chúng ta trở về, hắn hẳn là đã đi lại không có gì đáng ngại đâu."
Chu Tử Thư nghe xong liền không đi vào quấy rầy mà cầm tay Ôn Khách Hành: "Vậy là tốt rồi. Lão Ôn, trời cũng đã muộn, chúng ta trở về đi."
Ôn Khách Hành thấy sắc trời quả nhiên đã muộn, nghĩ đến một lòng chữa thương cho Tào Úy Ninh, bỏ lỡ bữa tối mới vừa rồi cùng A Tương trêu đùa đùa giỡn cũng không cảm thấy gì, lúc này lại đói bụng, liền thập phần ủy khuất nhìn Chu Tử Thư: "A Nhứ, ta đói bụng quá, huynh cùng ta đi ăn chút gì đi."
Chu Tử Thư thấy bộ dáng đáng thương như vậy phốc xuy cười một tiếng: "Sao có thể để đói Ôn đại thiện nhân chúng ta được chứ? Ôn thần y, trong Thủy Các có giữ cơm cho đệ rồi, đi thôi!" Nói xong kéo hắn lại đi về Thủy Các, ven đường nhìn thấy vài đồ đệ đến thăm Tào Úy Ninh. Tính tình Tào Úy Ninh hiền hòa khiêm tốn, lại cùng những đệ tử này không sai biệt lắm về tuổi tác, mỗi người đều yêu thích hắn ổn trọng phúc hậu, lại bởi vì hắn bị sư phụ độc hại mà thay hắn phẫn nộ bất bình, thập phần đồng tình với việc hắn đã gặp phải nên đều cùng hắn giao hảo. Ôn Khách Hành cười nói: "Muội phu ta nhân duyên thật tốt. Hắn ngủ rồi, các ngươi đừng đi quấy rầy hắn, sau này khôi phục còn phải làm phiền các ngươi chiếu cố nhiều hơn." Chúng đệ tử nghe sư thúc nói như vậy tất nhiên là nghiêm nghị tuân mệnh. Hai người xuyên qua đình đài lầu tạ trở về Thủy Các, thấy trăng non phía chân trời sáng dịu, trong ao ngoài Thủy Các cũng thấy rõ, nghĩ đến đã gần đầu hạ bất giác cảm khái thời gian trôi qua, chỉ là trong một năm qua lao tâm lao lực lẫn nhau đều trải qua rất nhiều biến cố này, lại hồn nhiên không phát hiện thời gian đã trôi qua thực nhanh.
Bên cạnh Thủy Các Nguyệt Môn quả nhiên có chuẩn bị rượu và thức ăn, Ôn Khách Hành đói bụng đã một ngày, cũng không giống Chu Tử Thư nói hư lễ gì, vừa ngồi xuống liền ăn. Chu Tử Thư đã dùng qua cơm chiều, lúc này chỉ uống rượu bồi tiếp. Trong bữa cơm đều là hương vị Côn Châu, Chu Tử Thư biết khẩu vị của hắn, thập phần kén ăn, cố ý gắp một đũa cá cay Côn Châu cho hắn ăn. Ôn Khách Hành vốn không biết món ăn kia là cay, thấy Chu Tử Thư đút đến bên miệng, tự nhiên mừng rỡ ăn, bất thình lình một cỗ khí cay từ trong ổ bụng xông thẳng vào cổ họng, nhất thời ho khan không ngừng, giống như trong cổ họng có một con dao đang cào xước. Chu Tử Thư thấy hắn chật vật như vậy ngược lại ngượng ngùng, vội vàng rót trà cho hắn, lại thay hắn vỗ lưng: "Xin lỗi, lão Ôn, không sao chứ?"
Ôn Khách Hành không quen ăn cay nên bị sặc đến chảy nước mắt, biết rõ Chu Tử Thư trêu chọc hắn, nhưng trong lòng vẫn thích. Chỉ nghĩ đến năm xưa hai người lần đầu gặp mặt, Chu Tử Thư đối với hắn yêu mà kệ không để ý, hiện giờ lại dỡ bỏ tầng tầng ngụy trang ở trước mặt mình hiện ra bản tâm, giống như hài đồng cùng mình đùa giỡn, trong lòng nào có nửa phần trách cứ. Chu Tử Thư thấy hắn bị cay đến đáng thương liền đút cho hắn uống trà, lại cho hắn uống mấy ngụm canh lạnh, mới chậm trãi đem vị cay kia đè xuống. Ôn Khách Hành chậm lại, thấy Chu Tử Thư thần sắc chăm chút, tuy rằng không trách y nhưng hắn cũng phải đòi lại trận này mới cam tâm, nhưng cũng không vội nhất thời, thấy một miếng thịt ngao nướng thập phần mỹ vị, liền cười nói: "Đây là ai làm? Tay nghề thực tốt."
"Được Ôn đại thiện nhân chúng ta khen ngợi, tay nghề kia quả thật không tệ." Chu Tử Thư cười nói: "Là đứa nhỏ Hồ Khải Trình kia làm. Khi hắn ở Tấn Châu nhà hắn đã mở các quán ăn, quán ăn sau này vì bị cuốn vào quan sát trước đó nên vụ án tham nhũng mới bị lật lên. Đứa nhỏ kia bản tính nhân từ, vô tội mất đi người nhà, ta nhìn thấy đáng thương liền thu nhận hắn."
"Thì ra là như thế." Ôn Khách Hành đói quá mức ăn liền mấy cái bạn giờ cũng đã no, biết lúc này ăn nhiều nhất định sẽ tích thực liền nói: "A Nhứ, sơn trang chúng ta hiện giờ đã quen thành khí hậu, cũng không thể để cho đồ đệ làm những việc này chậm trễ việc bọn họ luyện công, không bằng đi dưới chân núi thuê chút vú già, quản gia, huynh nói có được không?"
Chu Tử Thư nghe xong nghiêng đầu đánh giá hắn: "Có quản gia nương tử là đệ ở đây, còn muốn quản gia gì nữa?" Nhưng thấy hắn hôm nay toàn tâm toàn ý thay Tứ Quý sơn trang tính toán, trong lòng vui mừng, lại biết lời hắn nói thành lý liền nghiêm mặt nói: "Sư đệ, đệ nói không sai, là ta nhất thời không nghĩ tới những thứ này. Chuyện chúng ta đi Tấn Châu đã thành định cục, trước khi đi phải an bài thỏa đáng những chuyện này mới phải." Ngày thường hắn trêu ghẹo Ôn Khách Hành chính là lão Ôn hay dông dài. Ôn Khách Hành thấy dưới ánh trăng y một gương mặt phù dung ngọc mặt thanh tuấn vô cực, trong lòng lại nhớ năm đó nếu may mắn lớn lên ở Tứ Quý sơn trang này, cả đời làm sư đệ y, hai người họ nâng đỡ lẫn nhau vốn nên là như thế, liền cười nói: "Đúng vậy... Đất ở trong sơn trang nghĩ đến nhiều năm không có người quản lý, giờ cũng cần phải quản lý rồi, việc mua đồ dùng hàng ngày, mua đồ trồng trọt, sửa chữa nhà cửa... Tất cả giao cho đồ đệ cũng không được."
Chu Tử Thư lúc còn trẻ rời trang mọi việc vặt trong núi đều có thúc bá lớn tuổi quản lý, sau đó vào Tấn Châu, Thiên Song cùng Hách Liên Dực khiến cho y ứng phó không kịp, việc vặt trong Vương phủ có thể miễn thì miễn, nếu không thể tránh khỏi thì sẽ giao cho các thị thiếp xử lý, y một lòng đặt ở bên ngoài, Hách Liên Dực cũng muốn mượn y trợ lực, cũng chưa từng để cho y quản nhiều việc vặt trong phủ. Hôm nay trở về Tứ Quý sơn trang nghe Ôn Khách Hành nói như vậy mới nhớ tới sơn trang chi chủ này vốn không phải là hư danh, ngoài việc giáo dưỡng đồ đệ cũng phải quan tâm đến việc duy trì trang viên này, không khỏi thở dài: "Những chuyện này ngẫm lại thật sự là cực kỳ đau đầu, may mắn ta có một hiền phu giỏi việc nhà, vậy thì cái này liền giao cho đệ quan tâm đi." Dứt lời rót một chén rượu đút đến bên môi Ôn Khách Hành: "Nào, sư đệ, sư huynh kính ngươi một chén."
Ôn Khách Hành thấy y công khai chơi xấu như vậy không khỏi buồn cười, lại ôm tay y uống chén rượu này, chỉ cảm thấy trong cổ tay y hương mai nồng đậm, lại che đi tư vị rượu kia, trong lòng khẽ động nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay y, kéo y vào trong ngực, lại ở bên tai y thấp giọng nói: "Sư huynh... Ta cũng là đệ tử sơn trang, thay sư huynh quản lý trên dưới sơn trang vốn cũng là phải phận. Nhưng sư huynh muốn quăng tay đem một bộ gánh nặng này đều giao cho ta, lại không biết sẽ thưởng ta cái gì đây?"
Chu Tử Thư thấy hắn đột nhiên triền miên như vậy, liếc hắn một cái lại thuận thế dựa vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy khí tức trên người hắn cực kỳ ấm áp, lại là bộ dáng tình động, trong lòng một mảnh ngọt ngào ấm áp: "Thưởng mấy cái bạt tai cho đệ! Còn chưa bắt đầu làm việc đã muốn đòi thưởng, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?"
Ôn Khách Hành thấy trong tay y còn cầm bầu rượu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, một tay ôm bên hông y, tay kia vuốt ve mái tóc dài của y ôn nhu nói: "A Nhứ, huynh có nhớ ngày đó chúng ta thành thân ở Nhạc Dương hay không?"
Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Tiểu tử ngốc, nói cái đó làm cái gì?"
Ôn Khách Hành lại nhìn y, đôi mắt đào hoa tình ý triền miên, bàn tay ôm Chu Tử Thư chậm trãi vuốt ve áo ngoài của y: "Huynh nói chúng ta thành thân vội vàng, là đối với ta không nổi. Nhưng huynh ngoài miệng nói đối với ta không nổi, lại khi dễ ta như vậy, vừa rồi còn lừa ta ăn cay..."
Chu Tử Thư thấy hắn nói như vậy còn tưởng rằng hắn không có hảo tâm, muốn dùng câu nói kia để mặc cả với mình, y vốn cũng thích trêu chọc Ôn Khách Hành như vậy liền nói: "Đệ không phải nói hai chúng ta ở cùng một chỗ cho dù là khổ đến đâu, những thứ khác đều không liên quan sao? Lừa đệ ăn mấy miếng cay thì sao, tương lai đệ sẽ ở lại Tứ Quý sơn trang thiên trường địa cửu, cũng phải ăn đồ ăn ở Côn Châu đấy thôi?"
Ánh mắt Ôn Khách Hành đảo qua vài vòng, nghe Chu Tử Thư nói chữ 'tương lai' trong lòng tất nhiên là vui vẻ nở hoa, nhưng vẫn không chịu buông tha: "A Nhứ, cái khác còn chưa tính, nhưng đêm đó chúng ta chỉ lo cùng bọn Thành Lĩnh, A Tương uống rượu ngắm trăng, huynh nợ ta một chén rượu hợp cẩn nha..."
Chu Tử Thư ngẩn ra, ngẫm lại đêm thương thúc đẩy thân vốn là muốn an Ôn Khách Hành tâm, ngày đó sau khi hai người thành thân bởi vì y bị thương nên chưa từng có viên phòng, sau khi bái đường liền đi cùng hai đứa nhỏ ngắm trăng uống rượu, đúng là nợ hắn một chén rượu hợp cẩn. Lại ngẫm lại đêm đại hôn ở Tấn Châu, bởi vì đói bụng một ngày, lúc ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện nên cũng không đợi Hách Liên Dực vào phòng mới liền tự mình uống rượu, cũng không cùng Hách Liên Dực uống chén rượu hợp cẩn kia. Hôn nhân của hai người họ không hài hòa, tuy rằng không liên quan đến ly rượu kia nhưng luôn chưa từng toàn lễ. Hiện giờ trong lòng đã thích Ôn Khách Hành liền luyến tiếc hắn chịu nửa điểm ủy khuất, hơn nữa hai người hôn sự vội vàng như vậy, hiện giờ đừng nói hắn muốn cùng một chén rượu hợp cẩn, cho dù có yêu cầu gì khác, tự nhiên cũng đều không gì không ứng. Rượu mai đặt sẵn trên bàn, vả lại là năm đó do mình tự tay ủ, liền nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay y, rót đầy vào hai chén. Ôn Khách Hành vốn là nói đùa, thấy y nghiêm túc như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, một tay giữ chặt ống tay áo y: "A Nhứ..."
"Đệ nói không sai, thành thân là đại sự, sai một bước cũng không được, hôm nay bổ sung một chén rượu hợp cẩn, lão Ôn nhà chúng ta cũng đừng oán giận nữa không?" Chu Tử Thư cười nói, lại dùng ánh mắt ý bảo Ôn Khách Hành cầm lấy chén rượu trên bàn. Ôn Khách Hành trong lòng nóng lên, đưa tay giơ chén rượu lên cùng cổ tay Chu Tử Thư giao triền, lại đem chén rượu kia đút đến bên môi y. Cổ tay Chu Tử Thư vừa chuyển, chén rượu tự nhiên cũng đút đến bên môi Ôn Khách Hành, ánh mắt hai người đối diện nhau, tràn đầy ý triền miên ấm áp, liền dùng tay nhau uống chén rượu hợp cẩn thiếu mấy tháng nay. Rượu mai thanh thanh ngọt ngọt, sau khi vào miệng chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn giữa môi và răng. Hai người uống xong chén rượu kia xong liền buông chén rượu xuống, hai tay nắm chặt nhau, trán kề nhau, thật lâu sau Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Lão Ôn..."
Ôn Khách Hành trong lòng mơ mơ màng màng, nhất thời nghĩ đến ngày bái đường, nhất thời lại nghĩ đến bên hồ tế Nam Cương, nhất thời lại nghĩ đến trong thạch động Thần Y Cốc, một trái tim phiêu phiêu lúc hốt hoảng, cuối cùng lại trở lại ngày xuân ở Việt Châu. Ngày đó hắn ở trên tửu lâu nghe được tiếng ồn ào dưới lầu, vốn là thờ ơ liếc mắt một cái không ngờ lại nhìn thấy hoa tử này mặt đầy dơ bẩn hình dạng cốt lập, chỉ có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, áo đậm màu sắc phối hợp với một thân thanh tuấn cốt tướng lại khiến mình một lần nữa nhìn lại, ngàn dặm tương tòng, cuối cùng tình căn thâm chủng, về sau lại biết chính là Chu Tử Thư lại càng cảm thấy vui mừng hơn. Chu Tử Thư thấy thần sắc hắn nhu hòa, trong mắt tình thâm vô hạn liền biết hắn nhớ lại chuyện cũ của hai người, hai người họ cứ như vậy dựa vào nhau, lại vừa uống rượu hợp cẩn muộn, trong lòng đều tình động. Ôn Khách Hành dựa vào trong ngực Chu Tử Thư, một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết mềm mại đi nghịch vạt áo y, Chu Tử Thư cúi đầu cười: "Ôn đại thiện nhân, không cần thẹn thùng như vậy." Rồi tự mình kéo thắt lưng, cổ tay run lên, áo dài trên người liền buông lỏng xuống. Ôn Khách Hành thấy y như vậy thì còn khách khí cái gì nữa, tự nhiên đem y vững vàng kéo vào trong ngực, nghiêng đầu hôn lên cổ y hít lấy mai hương nồng thịnh nhất.
Chu Tử Thư vén mái tóc dài ra nghiêng người mặc cho hắn hôn mút cắn, cảm thấy răng của hắn nhẹ nhàng cọ xát da thịt mềm dẻo bên cổ mình không khỏi quanh thân bủn rủn, một tay kéo thắt lưng bên hông hắn. Ôn Khách Hành lúc đầu cũng không có kinh nghiệm phong nguyệt, hiện giờ cùng y lưu luyến đã lâu tự nhiên biết thích thú, biết lúc y thân thiết rất vui mừng chủ động đương nhiên sẽ không né tránh, mặc cho y bỏ đi quần áo của mình, lại cảm thấy một đôi tay của y cực kỳ ấm áp, dứt khoát dán vào lồng ngực y nghe tiếng tim y đập, chỉ cảm thấy tim đập rất dồn dập hữu lực, trong lòng hiểu được người này sẽ không bao giờ chết nữa, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Chu Tử Thư thấy hắn nhậm tình như vậy, biết từ khi hai người quen biết tới nay trong lòng hắn thật sự lo lắng rất nhiều, vẫn vì mình lo lắng sợ hãi, tính tình vốn không sợ trời không sợ đất mà hiện giờ bởi vì lý do của mình lại vạn sự cẩn thận như vậy, y đối với hắn lại càng thêm thương tiếc, thấy hắn ở trong ngực mình nghe tiếng tim đập của mình, liền ôm lấy mặt hắn cúi đầu hôn hắn: "Lão Ôn..."
"Ừ?" Ôn Khách Hành trong lòng vui mừng vô hạn, lại nằm xuống bên cạnh bàn, Chu Tử Thư thuận thế cưỡi lên người hắn, cúi đầu nhìn mặt hắn, ánh trăng sáng bóng, người dưới thân chu nhan hoa phát, như anh như ngọc, tự nhiên cũng nhớ tới ngày đầu tiên gặp mặt ở Việt Châu. Khi đó lòng mình như tro tàn, dư sinh có hạn, thầm nghĩ uống rượu phơi nắng hưởng chút tàn sinh còn lại, lại không ngờ oan gia này công lực triền người, ngàn dặm tương tòng, cuối cùng lại đi tới ngày hôm nay. Chu Tử Thư lúc này trong lòng nhu tình vô hạn, bàn tay nhiều lần vuốt ve gò má hắn, cười nói: "Đệ ấy à... Nếu không phải sinh ra có khuôn mặt này..." Lời còn chưa dứt, một tay cởi áo dưới thân hắn, thăm dò vào dưới, quả nhiên người này bị mình trêu chọc một phen tên sớm đã lên dây. Y thấy hai má Ôn Khách Hành hồng nhuận đôi môi khẽ run rẩy, một đôi mắt hoa đào cũng không chớp nhìn mình, trên mặt nóng lên, đột nhiên nhớ tới những bí hí khuê phòng trước kia nghe Hách Liên Dực nói qua, lúc ấy trong lòng khinh bỉ, cảm thấy những mánh khóe kia không phải là hành vi của quân tử cho nên khinh thường. Hách Liên Dực kính thân phận của y, trong phòng lại có thị thiếp tìm mọi cách lấy lòng, đương nhiên sẽ không cần cưỡng cầu Chu Tử Thư, cũng chưa từng nói qua những lời tục tĩu này với y. Hiện giờ đối với Ôn Khách Hành mới biết được hai chữ tình dục này vốn là không thể tách rời, trước kia trong lòng vô tình liền vô tâm nói như vậy, mà nay trong lòng đa tình, liền cảm thấy nếu có thể làm cho người dưới thân này vui mừng, thì có gì không thể? Có cái gì mà không chịu? Một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, lại từ trên người hắn trượt xuống, vén áo ngoài của hắn ra, nhìn vật dưới thân hắn, nhớ tới lúc tình triều nổi lên như thế nào mà bởi vì vật này dục tiên muốn chết, liền cúi đầu ngậm vào trong môi. Ôn Khách Hành kinh hãi bất ngờ Chu Tử Thư lại đối xử với mình như thế. Hắn cũng chỉ được biết đến một chút, lại không biết thế gian còn có phương pháp làm vui như này, chỉ cảm thấy vật kia rơi vào một chỗ cực ẩm ướt mềm mại, lại so với lúc thường ngày khác lạ hơn. Hai tay hắn rơi vào trong mái tóc dài của Chu Tử Thư, vừa thấp giọng gọi lên một câu "A Nhứ" liền cảm thấy Chu Tử Thư ngậm hắn mút lên, nhất thời hồn phi vật ngoại không biết đất trời. Chu Tử Thư cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, chỉ vì là Ôn Khách Hành, tự nhiên không đặt thể diện trong lòng, thấy hắn ở dưới thân mình trằn trọc rên rỉ liền biết hắn thập phần thích thú, trong lòng tự nhiên cũng khoái hoạt, cũng cảm thấy tình động. Mút một lát như vậy thấy mặt Ôn Khách Hành đỏ bừng, dường như có chút không nhịn được nhớ tới mỗi lần hai người thân thiết, đều là mình chủ đạo chiếm đa số, hắn là Càn Nguyên cũng không phải là không hợp thiên tính? Không bằng để cho hắn tùy hứng làm bậy một hồi lại không biết là tư vị như nào? Chỉ vì trong lòng tin tưởng hắn sẽ không dùng kết ấn kia áp chế chính mình liền cam tâm tình nguyện, muốn cùng hắn tận tình chia sẻ niềm vui cá nước, vì thế phun ra vật sự, cúi đầu ở bên tai Ôn Khách Hành nói vài câu gì đó. Ôn Khách Hành trợn tròn hai mắt, làm như không tin lời y nói, Chu Tử Thư cười nói: "Sao vậy, không muốn?"
Ôn Khách Hành nắm lấy bên hông y: "A Nhứ, huynh nói rồi thì cũng không được đổi ý đâu đấy."
Chu Tử Thư phốc xuy cười một tiếng, lại nằm xuống kéo hắn vào trong ngực, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Tiểu tử ngốc..." Trong một tiếng này, thật sự là tình thâm vô hạn. Ôn Khách Hành làm sao còn cho y nhiều lời, thấy trên bàn bày một đĩa quế viên, thuận tay sờ lên mấy cái đem nến cháy trong phòng nhất nhất thổi tắt, nhất thời trong Thủy Các một mảnh u ám, lại chỉ nghe thấy tiếng tình nhân ngân nga thở dốc.
Ngày hôm sau Chu Tử Thư tỉnh lại chỉ cảm thấy thắt lưng bủn rủn, so với lần mây mưa ngày đó ở trong thạch động của Thần Y Cốc trong lòng hận hận, sớm biết như thế đêm qua thật sự không nên tùy ý người này hồ nháo. Chỉ là quay đầu nhìn thấy khuôn mặt dưới ánh nắng ban mai, lại thấy hắn ngủ cực kỳ trầm ổn lại nghĩ hắn thuở nhỏ lưu lạc vào Quỷ Cốc sợ là chưa từng ngày nào được ngủ ngon, hôm nay ngủ ngon như vậy cũng là khó có được, đưa tay đem mái tóc bạc trước trán hắn vuốt cho gọn, lẩm bẩm nói: "Thật sự là oan gia..." Nói xong xoay người muốn xuống giường, nhưng bên hông cứng đờ lại ngã vào trong ngực Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành nhất thời tỉnh lại, thấy Chu Tử Thư quần áo xộc xệch nằm trên người mình, chớp chớp mắt, thuận thế ôm lấy bên hông y: "A Nhứ, sao sáng sớm lại đánh lén ta?"
Chu Tử Thư nửa điểm khí lực cũng không có, không chịu nổi thân thể mặc cho người này ôm mình, trừng mắt nhìn hắn: "Đệ còn dám hồ nháo nữa? Tối qua còn chưa làm bậy hết sao?"
Ôn Khách Hành vuốt tóc dài của y cười nói: "Oan uổng, A Nhứ, tối hôm qua rõ ràng là huynh đáp ứng, ta sao có thể tính là ta hồ nháo?" Lời còn chưa dứt, Chu Tử Thư cố gắng giơ tay chặn miệng hắn lại, oán hận nói: "Đợi lát nữa các đồ đệ tới làm sao có thể gặp người?"
"Đại đồ đệ chúng ta ngốc đến lợi hại, cái gì cũng không biết. Các đồ đệ còn lại đều tinh ý đến lợi hại, cái gì cũng không dám biết, huynh làm sư phụ thì sợ cái gì?" Ôn Khách Hành thấy y tuy rằng mặt có uất ức nhưng không phải thật sự tức giận, chỉ vì tối hôm qua mất tự chủ, nhất thời nhậm tình một chút, hôm nay mặt trời sáng lên, nhớ tới đêm qua hồ nháo, lại không phải tình triều, biết trên mặt y không biết để đâu được liền chịu thua trước: "Được rồi, A Nhứ, đừng tức giận nữa, rượu cất giấu trong núi huynh đều uống chán rồi, hôm nay ta liền xuống núi mua cho huynh chút rượu ngon, thuận tiện cũng đi khách điếm Bình An hỏi thăm chút tin tức, được không?" Chu Tử Thư thấy hắn đột nhiên nói đến chính sự, vốn cũng không phải thật sự tức giận, bây giờ tự nhiên liền không hề tức giận nữa: "Rượu thì không cần, hỏi thăm tin tức mới là đại sự, nếu không ta cùng đệ đi. Trở về lâu ngày rồi cũng nên đưa tin tức cho bọn Thất gia mới đúng."
"Được, chúng ta cùng đi, chỉ là A Nhứ, dư độc trên người huynh chưa hết, ta không yên lòng. Ngày hôm qua ta kiểm kê qua dược liệu nên dùng đều đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không liền..."
Chu Tử Thư gần đây thân thể cường tráng, đã sớm quên chuyện dư độc này, nghe hắn nói như vậy mới nhớ tới trên người còn dư độc chưa giải, thiên trường địa cửu cuối cùng đối với thân thể bất lợi, ngược lại "a ô" một tiếng. Ôn Khách Hành thấy y hoàn toàn quên mất chuyện đêm qua mình tận tình, xem như thoát khỏi một kiếp, làm sao còn dám tái sinh chuyện, bởi vì nghĩ trước khi hai người đi Tấn Châu nhất định phải đem thân thể y điều trị khỏi hoàn toàn liền vội vàng lên rửa mặt chỉnh lý. Chu Tử Thư thấy hắn vội vàng cũng buồn cười, dứt khoát quay lại trong đệm chăn nhìn Ôn Khách Hành bận rộn. Ôn Khách Hành thấy y như vậy liền nhớ tới ngày xưa ở trong thành Nhạc Dương, y buổi sáng cũng luôn thích nằm trên giường, liền cười nói: "Chu trang chủ, huynh không phải nói đồ đệ sắp tới sao, còn không đứng lên?"
"Chính đệ nói đồ đệ của ta chính là đồ đệ của đệ, ta không dậy nổi, đệ làm sư đệ còn không thay ta đuổi đi?" Chu Tử Thư chợt chơi đùa, đem một cái chăn bịt lên mặt, lại không nghe Ôn Khách Hành trả lời, nhất thời tò mò lại xốc chăn lên, đã thấy Ôn Khách Hành không biết từ khi nào ngồi xuống bên giường, cúi đầu hôn lên mặt mình một cái: "Được được được, ta đi ta đi, A Nhứ, huynh ngủ đi, lúc sau dậy ăn điểm tâm là được rồi, ta bảo Thành Lĩnh đưa tới cho huynh." Lời còn chưa dứt người sớm đã như mũi tên chuồn mất vô tung vô ảnh. Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười, thấy sắc trời quả thật còn sớm một chút nên sớm lại mông lung ngủ thiếp đi.
Sáng sớm náo nhiệt qua đi, hai người xuống núi đi khách điếm Bình An gửi thư cho Nam Cương, nhưng vẫn chưa nghe được tin tức gì về đám dược nhân. Trên đường hồi sơn hai người đều là trong lòng nghi hoặc. Ôn Khách Hành trong tay mang theo rượu mua, còn có một ít đồ ăn vặt có dược dẫn, mua cho A Tương cùng một đám đệ tử: "A Nhứ à, huynh nói Mạc Hoài Dương này lấy được chìa khóa giả, Độc Hạt lấy được lưu ly giáp sao vẫn còn bình thản như vậy? Đã như vậy, lúc trước lại tốn nhiều khí lực như vậy làm cái gì chứ?"
Chu Tử Thư nghe hắn nói có lý, chỉ là trong lòng càng có một chuyện hoang mang khó hiểu. Hách Liên Dực nửa đời chấp niệm đều ở miếu đường, nằm mơ cũng muốn thân đăng đại bảo nhập chủ Trung Nguyên. Trong võ lâm người ngấm ngầm Võ Khố tất nhiên là bởi vì bí tịch võ công trong đó, một Vương gia kim tôn ngọc quý như hắn muốn kho Võ Khố kia làm cái gì? Ngày đó ở Tấn Châu cùng hắn xé rách mặt chu toàn mấy ngày cũng chưa từng đề cập tới chuyện sau lưng về lưu ly giáp này, cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ sâu xa, hiện giờ nghĩ lại trong kho Võ Khố kia nhất định là có vật sự về tranh giành trục lộc. Ôn Khách Hành thấy thần sắc y nghiêm túc, liền biết y đang suy nghĩ chuyện Tấn Châu, liền nhẹ giọng nói: "A Nhứ, huynh nhớ tới cái gì?"
Chu Tử Thư nhíu mày nhẹ giọng nói: "Mạc Hoài Dương mưu tính sâu sắc, nếu không nắm chắc mười phần sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ta lo lắng nhiều hơn về một điều khác. Lão Ôn, dược nhân kia luyện chế không dễ dàng, Độc Hạt kia lại từ nơi nào bắt được rất nhiều người sống này? Nếu là năm hoang còn có thể bắt cóc người tị nạn, chỉ là hiện giờ thiên hạ thái bình cũng không có chuyện dân không tán gẫu, cho dù là Tấn Bắc Vọng Nguyệt Hà cũng nhiều năm chưa từng tràn đê... Dược nhân của hắn lần trước ở Thanh Nhai Sơn bị tổn hại hơn phân nửa, hiện giờ bình tĩnh như vậy chẳng lẽ là đang tư luyện dược nhân sao? Nhưng mới vừa rồi hỏi Bình An khách điếm xong cũng không nghe nói nơi nào có người mất tích..."
"Hắn dấn thân vào Tấn vương, dựa vào một là lưu ly giáp, hai là quân dược nhân, nếu không có quân dược nhân, Tấn vương cũng sẽ không kết giao với nhân vật như hắn..." Ôn Khách Hành vuốt điểm tâm trong tay: "Độc Hạt này làm việc quỷ bí, hoàn toàn không nói đạo nghĩa giang hồ, giữa hắn và Tấn vương cũng chưa chắc hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau đi?"
"Hắn là người có tính nghi ngờ rất nặng, không khoan hồng, quyết không tin tưởng bất luận kẻ nào." Chu Tử Thư cười khổ: "Hôm nay hắn dùng thế của Độc Hạt, ngày sau được toại nguyện, Độc Hạt này liền trở thành vết nhơ của hắn, tuyệt đối sẽ không giữ lại. Kỳ thật nếu không phải dược nhân này có thương thiên đức, chuyện hưng binh sinh linh đồ thán, để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau cũng tốt..."
Ôn Khách Hành cầm tay y: "Huynh nói không sai, để cho bọn họ chó cắn chó vốn là rất tốt, nhưng luôn có người vô tội vì thế mà bị liên lụy, quả thật không đành."
Chu Tử Thư cười: "Lão Ôn của chúng ta bây giờ lòng cũng mang thiên hạ rồi sao?"
Ôn Khách Hành cũng cười, lại giơ tay phủi mấy cánh hoa đỗ quyên trong mái tóc của Chu Chu Tử: "Huynh giờ mới biết? Ôn đại thiện nhân ta vốn là tâm hệ thương sinh, lòng mang thiên hạ, hiện giờ lại càng là gả gà theo gà gả chó theo chó, đi theo Chu đại trang chủ huynh gánh vác khắp thiên hạ."
"Miệng lưỡi trơn tru." Chu Tử Thư cười ra tiếng, mắt thấy sơn trang liền ở trước mắt, biết một đám đồ đệ tuân thủ quy củ tất nhiên đã đi ra nghênh đón, liền không trêu đùa nữa, vẻ mặt lại trở về nghiêm túc. Quả nhiên thấy Trương Thành Lĩnh cùng Hàn Anh đều chờ ở hai bên đường núi, thấy hai người họ trở về, Trương Thành Lĩnh chạy tới trước muốn giúp Ôn Khách Hành lấy đồ: "Sư phụ, sư thúc, hai người đã trở về rồi."
Ôn Khách Hành đưa đồ ăn vặt trong tay cho cậu: "Tiểu tử, thèm miệng đi? Cầm lấy mứt ngon, trái ngọt, mang đi chia cho mọi người ăn đi." Trương Thành Lĩnh ngạo ngễ cười: "Nào có việc này." Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn nhịn không được mở túi ra, nhìn nơi đó đều chứa cái gì ngon. Hàn Anh không trẻ con như cậu, tiếp nhận túi thuốc, rượu trong tay Ôn Khách Hành mà đi đường. Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư liếc nhau một cái, nhỏ giọng nói: "A Nhứ, hai đồ đệ chúng ta thiếu niên lão thành như vậy, tương lai cũng không biết có lấy được vợ hay không?"
Chu Tử Thư lặng lẽ nhéo hắn một cái: "Bớt nói bậy! Về nhà đi!"
Ôn Khách Hành cao giọng cười nói: "Về nhà liền về nhà, cũng không cần véo ta nha, lời A Nhứ huynh nói ra ta còn dám không nghe theo sao?"
Hai người họ nói đùa như vậy, Trương Thành Lĩnh cùng Hàn Anh từ bên cạnh cũng đều nghe được, lại đều tự dưng đỏ mặt, ngươi xem ta xem ngươi, rất cảm thấy hai người này vi sư bất tôn, chỉ là hai người từ trước đến nay đối với Chu Tử Thư kính như thần minh, nào dám nói nhiều suy nghĩ nhiều, chỉ có bước nhanh vào sơn môn đem hai người họ bỏ lại không để ý nữa.