Chu Tử Thư bất ngờ Diệp Bạch Y đột nhiên hiện thân, lại không quan tâm như vậy mà cứ thế ném Trương Thành Lĩnh lên lôi đài. Lý Tam Thập thân hình cường tráng lại là người đứng đầu một phái, Trương Thành Lĩnh đi theo Chu Tử Thư luyện tập mấy tháng dù cho có ba Trương Thành Lĩnh cũng làm sao có thể là đối thủ. Chu Tử Thư thấy Trương Thành Lĩnh mờ mịt đứng trên đài cao trong lòng lo lắng, Ôn Khách Hành tức giận nói: "Ngươi làm việc sao lại không phân biệt nặng nhẹ như vậy? Làm thương hài tử nhà ta thì tính sao?"

Diệp Bạch Y làm việc từ trước đến nay không cố kỵ gì, lại sống tuổi tác lớn như vậy làm sao chịu để Ôn Khách Hành tiểu tử này giáo huấn: "Ngươi cả ngày để đồ đệ ngốc của ngươi nói binh trên giấy thì có ích lợi gì? Không bằng để cho hắn đi lên thử thân thủ, sợ cái gì chứ, cũng không chết được!"

Ôn Khách Hành còn định nói thì Chu Tử Thư giữ chặt hắn lại: "Lão Ôn, đừng lên tiếng." Trong lòng cũng oán giận Diệp Bạch Y làm việc không có tính toán. Diệp Bạch Y thấy y dịch dung liền nói: "Lại giấu đầu lộ đuôi như vậy, hai thầy trò các ngươi thật sự là một đức hạnh."

Cao Sùng theo Diệp Bạch Y lâu ngày biết tính tình hắn như thế cũng không kỳ quái, nghe hắn nói như vậy đột nhiên nhớ tới Hoài Chương am hiểu nhất thuật dịch dung cải tướng, tại sao ta nhất thời không nhớ tới? Thấy Chu Tử Thư cười: "Diệp tiền bối nói cũng đúng, đã đến nước này làm sao phải sợ?" Đưa tay nhẹ nhàng phất lên mặt, liền lộ ra bộ mặt thật. Diệp Bạch Y hừ một tiếng: "Hai tiểu tử chân chính thành hôn rồi sao?"

Chu Tử Thư biết hắn nhìn ra mình và Ôn Khách Hành đã kết khế trong lòng y tuy rằng phong quang tễ nguyệt nhưng chuyện khuê phòng bị Diệp Bạch Y công nhiên hỏi ra như vậy vẫn là rất khó trả lời, đành phải bỏ qua. Ôn Khách Hành lẩm bẩm nói: "Lão quái vật ngươi há mồm liền chọc người tức giận, sao còn chưa bị người đánh chết?" Hắn vốn nói chuyện nhã nhọc chỉ là thứ nhất lúc ở Nam Cương đã quen thuộc với Diệp Bạch Y, thứ hai là tức giận hắn đẩy Trương Thành Lĩnh lên đài, ba là thấy hắn đối với Chu Tử Thư không khách khí như vậy, ngoài miệng đương nhiên phụng trả gấp bội. Diệp Bạch Y lại không đấu khẩu với hắn: "Hai tiểu tử điên đảo bốn phía, đồ đệ dạy ra cũng ngốc đến nhà. Đồ đệ của Tần Hoài Chương, Lưu Vân Cửu Cung Bộ của Tứ Quý sơn trang các ngươi đi như vậy sao?"

Chu Tử Thư ngưng thần quan sát Trương Thành Lĩnh, trong lúc Lý Tam Thập đang đắc ý, một đôi Lưu Tinh Chùy khiến hổ hổ sinh uy trực tiếp lấy mặt tiền Trương Thành Lĩnh mà đập. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành vừa thấy liền biết Diệp Bạch Y nói thành lý, Lý Tam Thập này nghĩ là ỷ vào thần lực trời sinh hạ bàn kỳ thật không ổn định, hai người thấy xu thế lưu tinh chùy này trong lòng không hẹn mà cùng liền nghĩ, chỉ cần trung cung tiến thẳng liền có thể phá giải chiêu này. Nhưng hai người họ bình đại chiến tiểu chiến không biết đã trải qua bao nhiêu lần đương nhiên ánh mắt lão đạo. Trương Thành Lĩnh học võ tới nay vẫn là lần đầu tiên động thủ với người khác, lại bất ngờ bị Diệp Bạch Y ném lên đài, vả lại là ở trước mặt người trong thiên hạ thấy Lý Tam Thập thân thể cường tráng, trong lòng đã sợ hãi. Cậu bình thường luyện công chỉ cùng sư phụ, sư thúc qua chiêu, Chu Tử Thư động thủ không lưu tình nhưng cũng sẽ không thật sự xuống tay đả thương cậu, Ôn Khách Hành lại chưa bao giờ dùng nửa phần nội lực, chỉ cùng cậu hủy chiêu, chợt thấy đôi búa đồng của Lý Tam Thập đánh tới trong lòng hoảng hốt, chỉ nhớ rõ Diệp Bạch Y mới nói cái gì Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi vòng quanh cũng không nghĩ nhiều, dưới chân thi hành theo luật.

Lý Tam Thập thấy thiếu niên gầy gò này như đằng vân giá sương bay lên lôi đài, vốn không để người ở trong lòng, thấy cậu ăn mặc mộc mạc liền nghĩ có lẽ là đệ tử hậu học vô danh tiểu phái nào muốn đến đại hội anh hùng này lộ diện, một chùy đánh xuống là được. Giờ đã thấy Trương Thành Lĩnh bộ pháp trơn trượt lui về phía sau, lưu tinh chùy của mình đã sử lão, một kích không trúng, trên mặt đỏ lên hét lớn một tiếng, múa đồng chùy đuổi theo. Cứ như vậy biến thành Trương Thành Lĩnh đi Lưu Vân Cửu Cung Bộ, Lý Tam Thập múa chùy truy kích. Lưu Vân Cửu Cung Bộ thần diệu vô phương, cho dù là cao thủ như Ôn Khách Hành, lúc ban đầu đối chiêu với Chu Tử Thư cũng không thể không khâm phục bộ pháp của y thực giỏi. Lý Tam Thập chẳng qua là trời sinh thần lực, tu vi võ học xa xa không tới cảnh giới thượng thừa, nếu không quan tâm chỉ lấy Trương Thành Lĩnh sớm đánh ngã hắn, hắn lại muốn đuổi theo Trương Thành Lĩnh, ngược lại biến thành chủ động thành bị động, dáng người hắn tráng kiện hạ bàn cồng kềnh làm sao có thể đuổi kịp Trương Thành Lĩnh?

Trương Thành Lĩnh trong lòng bối rối, chỉ cần dựa theo bình thường luyện tập đem Lưu Vân Cửu Cung Bộ từng bước từng bước đi ra, chỉ là cậu can đảm không tráng, Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi hoàn toàn không có thái độ phiêu phiêu như tiên như Chu Tử Thư, ở giữa một đôi đồng chùy của Lý Tam Thập nhảy xuống trông thật là chật vật. Hiệp khách vây xem thấy cậu đột nhiên lên đài, lại bị Lý Tam Thập đuổi theo bay đông bay tây bất giác bộc phát ra một trận tiếng cười. Có người nói "Tiểu tử trở về bụng nương đi luyện thêm mười mấy năm, lại đến cùng Lý lão đại phóng thích đi", người kia nói "Tên tiểu tử này cũng dám đến trước mặt người trong thiên hạ hiện mắt". Chỉ có một ít danh túc tiền bối có kiến thức mới nhìn ra trương Thành Lĩnh bước này rất cổ quái.

Chu Tử Thư thấy Trương Thành Lĩnh tuy rằng tư thế khó coi một chút nhưng lần đầu tiên động thủ với người khác Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi cũng thập phần thuần thục, mặc dù không thể lâm cơ ứng biến, quen thuộc có thể sinh khéo nhưng vẫn có chút lưu loát, trong lòng một mực bị đánh như vậy làm sao được, liền cao giọng nói: "Tổn cương ích nhu, doanh thu không thể lâu." Trong lúc Trương Thành Lĩnh né tránh bỗng nhiên nghe được thanh âm của Chu Tử Thư, trong lòng biết Chu Tử Thư là bảo mình ra tay phản kích lấy nhu khắc cương. Cậu nghe xong thanh âm của sư phụ, tinh thần chấn động dừng bước lại, Lý Tam Thập kia đại lực vọt tới thấy Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên không né tránh không khỏi ngẩn ra, Lưu Tinh Chùy trong tay mất phương thốn quả nhiên hướng mặt mình bay tới, vội vàng cúi người tránh qua. Võ công của hắn tuy rằng không tính là thượng giai nhưng dù sao cũng là người đứng đầu một phái, hướng đến tôn tự đại không đem người khác để vào mắt, bị Trương Thành Lĩnh chuồn đi nửa ngày trong lòng phát bực lại thiên tính hào hoành, phát tính ra làm sao còn nhớ rõ điểm gì mới thôi, rống giận một tiếng, một đôi chùy đồng hướng Trương Thành Lĩnh ném tới.

Diệp Bạch Y cao giọng nói: "Thật là một phế vật, một phen tuổi tác đánh không lại nhà tiểu hài tử còn phải dùng binh khí, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!" Hắn nội lực thâm hậu xa xa đem lời này đưa ra ngoài toàn bộ kim ngân đài không ai không nghe thấy, thấy Trương Thành Lĩnh quả nhiên là một thiếu niên liền cảm thấy có lý, bảy miệng tám lưỡi nghị luận. Lý Tam Thập trên mặt càng lúc càng không xuống được liếc mắt nhìn Triệu Kính một cái, thấy Thần sắc Triệu Kính như thường trong lòng bối rối, bỏ lại chùy đồng rống to một tiếng hai nắm đấm to như bình rượu nện về phía Trương Thành Lĩnh. Trương Thành Lĩnh thấy hắn bỏ đi binh khí thì lá gan càng mạnh, thấy một quyền này của hắn đập tới không chút nghĩ ngợi liền dựa theo ngày thường cùng Ôn Khách Hành ra chiêu mà lắc mình tránh đi, đồng thời tay trái nhẹ nhàng thư giãn lại dùng chiết mai thủ của Chu Tử Thư dạy.

Môn công phu này của cậu mới học được, ngày ngày bị Chu Tử Thư ép luyện tập nhưng cũng thập phần thuần thục, chỉ là kình lực không đủ không thể giống Chu Tử Thư một chiêu liền bức lui địch nhân, nhưng Lý Tam Thập đến tột cùng công lực không sâu, thấy một chưởng này của Trương Thành Lĩnh phất về phía lưng mình yếu huyệt liền không thể không tránh. Hai người một người khí lực hùng hồn kinh nghiệm già nua, một người thân pháp linh xảo chiêu số tinh diệu, thế nhưng đưa ra hơn mười chiêu bàn tay Chiết Mai kia biến hóa muôn vàn vô cùng vô tận, Trương Thành Lĩnh chỉ cần dựa theo biện pháp thường ngày luyện thành sử dụng ra ngoài, chỉ coi người trước mắt chính là gốc gỗ trong Tứ Quý sơn trang, cây cổ thụ trong Thần Y Cốc, tâm tư vững vàng trên tay càng thêm quen thuộc mà chảy. Chu Tử Thư thấy ái đồ lần đầu tiên động thủ với người khác đã chống đỡ được lúc lâu, đối phương lại là nhân vật đã thành danh trên giang hồ từ lâu trong lòng vui mừng, Ôn Khách Hành biết tâm ý của y, nắm tay y thấp giọng nói: "Đồ đệ ngốc này cũng không uổng công chúng ta tốn nhiều tâm tư như vậy."

Triệu Kính đã sớm nhìn ra thiếu niên này chính là Trương Thành Lĩnh, thấy chiêu số của cậu tinh diệu, mặc dù không nhận ra nhưng cũng không phải võ công của Ngũ Hồ Minh, trong lòng liền nghĩ nó lại đi đâu học được công phu như vậy? Nếu nó tới, quỷ chủ kia nghĩ đến cũng tới? Liền kìm lòng không được liếc mắt nhìn Hạt Vương một cái đã thấy sắc mặt Hạt Vương như thường, tựa như đối với biến cố trước mắt không thèm để ý chút nào. Hắn biết trên người Trương Thành Lĩnh đã không còn lưu ly giáp, cũng không thèm để ý chỉ là kiêng kỵ Ôn Khách Hành, ngày đó Ôn Khách Hành trên Quân Sơn chiến đấu liều lĩnh cứu Trương Thành Lĩnh trước, hiển nhiên cùng hắn giao tình không bình thường liền đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Ôn Khách Hành. Vì Ôn Khách Hành ẩn thân trong đám người, nhất thời cũng tìm không thấy.

Trương Thành Lĩnh và Lý Tam Thập triền đấu năm sáu mươi chiêu dần dần khí lực không chống đỡ nổi, mắt thấy hai quyền Lý Tam Thập đánh thẳng xuống, kình phong phất mặt, chân khí chậm lại lại vô lực phản kích, chỉ đành khom lưng, dưới chân chấn động năm lần tránh một kích này, lại thua một chiêu. Lý Tam Thập rốt cuộc là lão giang hồ, thấy cậu như thế liền thu thức: "Nhường nhịn. Tiểu anh hùng thiếu niên rất giỏi, không biết là đệ tử nhà nào?" Mọi người thấy hắn khôn khéo như vậy trong lòng có chút khinh thường, Trương Thành Lĩnh rốt cuộc kinh nghiệm nông cạn, thấy Lý Tam Thập hỏi liền ấn theo chu tử thư ngày thường dạy trả lời: "Tại hạ là đồ đệ đời thứ sáu của Tứ Quý sơn trang Trương Thành Lĩnh."

Tứ Quý sơn trang ẩn nấp đã lâu trên giang hồ nhiều không nghe thấy tên, chỉ có một ít thế hệ trước nghe được cái tên này nhịn không được "A" lên một tiếng, lại không ngờ Tứ Quý sơn trang đến nay vẫn còn truyền nhân. Trong Ngũ Hồ Minh nghe qua tên Trương Thành Lĩnh nhiều lần liền nhao nhao nói "Thì ra Trương sư đệ ở đây". Trương Thành Lĩnh lau đi mồ hôi trên mặt lại ở trong đám người tìm kiếm Chu Tử Thư, thấy Chu Tử Thư đứng ở trong góc nhìn mình trên mặt lộ ra ý cười, mới xem như yên lòng, thì ra cậu chỉ sợ bản lĩnh của mình thấp kém làm hỏng danh tiếng Tứ Quý sơn trang. Kỳ thật Chu Tử Thư chỉ cần cậu bình an khỏe mạnh là tốt rồi, thanh danh giang hồ gì thì làm sao để ở trong lòng. Trương Thành Lĩnh thấy Lý Tam Thập không ra tay nữa liền chắp tay với hắn: "Đắc tội rồi." Lại thành thành thật thật từng bước từng bước đi xuống lôi đài trở lại bên cạnh Chu Tử Thư, thấp giọng nói: "Sư phụ, đệ tử đã làm xấu mặt."

Chu Tử Thư thấy đầu cậu mồ hôi đầm đìa quả thật là dốc hết toàn lực, vả lại mới ra khỏi cửa đã ở dưới tay Lý Tam Thập đi rất nhiều chiêu này, nếu không phải Lý Tam Thập giảo hoạt thì hai người kỳ thật thắng bại không phân, liền từ trong tay áo lấy khăn lau mồ hôi cho cậu: "Đồ đệ ngốc, luyện không tệ." Y dạy Trương Thành Lĩnh rất nghiêm khắc hiếm khi khen ngợi như vậy, Trương Thành Lĩnh nghe xong trong lòng ngọt ngào, liền nhìn y cười rộ lên. Liền vào lúc này chỉ nghe trong sân nhao nhao nói: "Tứ Quý sơn trang? Môn phái đó là gì? Ngươi chưa bao giờ nghe nói về nó sao?" Lại có người nói: "Tứ Quý sơn trang đã sớm hỏng rồi, nào còn có đệ tử đời thứ sáu nào nữa, thổi bẩn đại khí!", "Vậy chẳng lẽ đó không phải Lưu Vân Cửu Cung Bộ? Tiểu tử luyện không được nhà mà thôi!" Nhất thời mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều đôi mắt nhao nhao nhìn chằm chằm Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh. Ôn Khách Hành thấy tung tích đã lộ ra cùng Chu Tử Thư liếc nhau một cái, tung người nhảy lên lôi đài thân pháp của hắn nhẹ nhàng, một thân bạch y thắng tuyết, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ mặc dù đầu đầy tóc bạc nhưng đứng trên đài cao như vậy vẫn nhẹ nhàng như ngọc khiến người ta chú ý. Chưa kịp để mọi người nhìn thì đã thấy hắn chắp tay với Lý Tam Thập: "Tiểu đồ Thành Lĩnh bất thành khí, đã nhường rồi. Tại hạ xin thỉnh Lý bang chủ cao chiêu."

Lý Tam Thập may mắn thắng Trương Thành Lĩnh đã kiệt sức, thấy thân pháp Ôn Khách Hành nhảy lên lôi đài liền biết võ công của mình kém xa không bằng nào dám trả lời. Mọi người dưới đài ngưng thần nhìn Ôn Khách Hành, sớm nhận ra hắn chính là quỷ chủ nhảy vách núi trên Quân Sơn. Nhất thời mọi người lớn tiếng bảy miệng tám lưỡi nói:

"Đây không phải là Quỷ Cốc cốc chủ sao, gọi là cái gì Ôn..."

"Ôn Khách Hành! Hắn làm sao lại là sư phụ của tiểu tử này?"

"Hắn không phải đã chết sao? Trên Quân Sơn nhảy xuống đoạn nhai, nhưng mọi người đều nhìn thấy."

"Ha, hắn là một tên đầu lĩnh ác quỷ đương nhiên giảo hoạt vạn phần, còn có cái gì để nói?"

Nhất thời mọi người huyên náo ngay cả Minh Từ đại sư thế ngoại cao nhân cũng nhịn không được "A" lên một tiếng, mắt không chớp mắt nhìn Ôn Khách Hành, nhưng cũng không thể tưởng tượng được một lang quân tuấn tú hạc phát đồng nhan như vậy chính là người đứng đầu Quỷ Cốc trên giang hồ. Triệu Kính ngưng thần nhìn Ôn Khách Hành, nháy mắt với Lý Tam Thập, Lý Tam Thập lặng lẽ xuống lôi đài. Triệu Kính lại chậm trãi đi lên: "Ôn Cốc chủ, hôm nay quần hùng ở đây chính là muốn thảo phạt ngươi và ba ngàn ác quỷ ngồi dưới ngươi, ngươi cư nhiên dám hiện thân ở đây, thật sự không đem anh hùng thiên hạ để vào mắt sao?"

Ôn Khách Hành thấy hắn đạo mạo như vậy thật hận không thể một chưởng đánh chết hắn, nhưng hắn nhẫn nhục gánh nặng đến bây giờ làm sao có thể dễ dàng để cho hai mươi năm năm trôi như nước chảy lập tức thản nhiên nói: "Thì ra là Triệu minh chủ. Triệu minh chủ, ngươi nếu muốn nhắc tới chuyện Quỷ Cốc chúng ta không bằng bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước." Thanh âm của hắn trầm thấp, vận nội xa xa đưa ra mọi người ở đây nghe được rõ ràng, chỉ nghe hắn cao giọng nói: "Hơn hai mươi năm trước vợ chồng thánh chủ Thần Y Cốc làm sao bị chư quỷ Quỷ Cốc ngược đãi giết đến chết, thi cốt vô tồn, Triệu minh chủ chắc là rõ ràng nhất, không bằng ở trước mặt anh hùng thiên hạ phân biệt một lần là được?"

Tất cả mọi người ở đây đều nghe nói qua danh tiếng Thần Y Cốc, không ít người còn nhận được Ôn Như Ngọc ân huệ, nghe hắn mảy may không có lý do nhắc tới thánh thủ phu phụ đều ngẩn ra. Trí Âm sư thái phái Nga Mi nguyên bản không thèm để ý đến chuyện giữa sân nghe hắn nói như vậy cũng nhìn về phía hắn lớn tiếng nói: "Thánh thủ phu phụ đều đã qua đời, ngươi là người nào dám ngông cuồng đề cập đến danh tiếng lão nhân gia họ?"

Ôn Khách Hành thấy lão ni này lời nói sắc bé trong lòng hiểu rõ, cao giọng nói: "Vị này chắc là chưởng môn phái Nga Mi Trí Âm sư thái. Vãn bối năm xưa đầy tháng, các vị tiền bối phái Nga Mi tay chế tạo một bộ áo Bách Gia ban cho vãn bối, lại huệ ban cho ngân tỏa quả khắc "Ngũ văn phượng tự vân gian lạc, một góc lân từ trên trời sinh ra", vãn bối bất tài đến nay chưa từng đến cửa nói cảm tạ bái qua chư vị nữ hiệp từ tâm hậu ý."

Trí Âm sư thái ngẩn ra, Ôn Như Ngọc đối với phái Nga Mi có đại ân, năm đó vui mừng được Lân nhi hài nhi đầy tháng, Nga Mi chư nữ xác thực từng may một bộ bách gia y đưa đến Thần Y Cốc lại tặng một tỏa quả tỏ lòng biết ơn. Đây không phải là chuyện lớn gì khiến người trong võ lâm không ai biết được, chỉ có nữ ni cùng thánh thủ phu phụ năm đó biết được, trên khóa bạc khắc lời cát lợi người bên ngoài lại càng sẽ không biết, thấy Ôn Khách Hành thân ngọc lập mặt mày như họa, tựa như chính là bộ dáng thánh thủ Chân Như Ngọc năm đó, nhịn không được run rẩy nói: "Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là con của Chân đại hiệp?"

Ôn Khách Hành cười chắp tay nói với Trí Âm Sư Thái: "Trí Âm sư thái, tại hạ Tứ Auý sơn trang đệ tử đời thứ năm Ôn Khách Hành, thánh thủ phu thê chính là gia phụ của tại." Lời này của hắn nói thập phần rõ ràng, ánh mặt trời sáng sủa mọi người ở đây đều nghe rõ ràng, Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành lại tự xưng là đồ đệ của Tứ Auý sơn trang, lại là di tử của vợ chồng Thánh Thủ đều kinh ngạc không thôi. Trí Âm sư thái nói: "Một phái hồ ngôn, ngươi rõ ràng họ Ôn làm sao mạo danh Chân đại hiệp di cô?"

"Tiên phụ vốn dĩ họ Ôn, được Thần Y Cốc Chân lão cốc chủ ban họ là Chân, về sau trục xuất khỏi sư môn, tay chân bị phế, võ công đều tổn hại, ôm hận mà chết, Ôn Khách Hành ta thân là nhân tử đương nhiên tuân theo di nguyện của tiên phụ trở về bản tính đổi họ cải tên thành Ôn Khách Hành. Nguyên nhân trong đó Triệu minh chủ biết rõ nhất, liền do Triệu minh chủ nói cho mọi người nghe, được không?" Ôn Khách Hành tự giữ chặt huyết án năm đó của cha mẹ, dứt lời liền lạnh lùng nhìn Triệu Kính. Triệu Kính thấy trước mắt bao người đang nhìn mình, lại thấy ánh mắt Ôn Khách Hành như điện, trong lòng rùng mình. Hắn nhẫn nhục chịu nặng lâu như vậy hôm nay là muốn đến thanh lý nợ máu năm xưa. Hắn dù sao cũng gian xảo lâm nguy bất loạn, ho khan một tiếng liền nói: "Ôn cốc chủ, ngươi đường đường là Quỷ Cốc cốc chủ, ngày đó mọi người ở trên Quân Sơn đều thấy rõ ràng, hiện giờ như thế nào lại tới giả mạo người khác? Tứ Quý sơn trang trang chủ Tần Hoài Chương đời thứ tư đã qua đời nhiều năm, Tứ Quý sơn trang không còn hậu nhân yên diệt đã lâu, trong võ lâm mọi người đều biết ngươi giả mạo đệ tử Tứ Quý sơn trang liền cho rằng có thể gạt được thiên hạ anh hùng? Chân huynh đệ ta cả đời phong quang tễ nguyệt làm sao có thể sinh ra đứa con ngỗ nghịch như ngươi?"

Chu Tử Thư thấy hắn nhắc tới sư môn, tiên sư liền bay lên đài đứng bên cạnh Ôn Khách Hành, cầm tay hắn lạnh lùng nói: "Ai nói Tứ Quý sơn trang không có người? Tại hạ bất tài chính là Tứ Quý sơn trang ngũ đại trang chủ Chu Tử Thư, Trương Thành Lĩnh chính là thủ đồ của ta, ngoại tử Ôn Khách Hành chính là sư đệ ta, cũng là đệ tử thứ hai của tiên sư tọa. Tiên sư cùng uy danh Tứ Quý sơn trang ta há có thể nhục mạ như vậy?"

Mọi người thấy kỳ biến đồ sinh, Chu Tử Thư nhảy lên lôi đài thân pháp thập phần cao minh, người có thức đã nhìn ra võ công của y cùng Ôn Khách Hành không phân biệt bá trọng, lại thấy tướng mạo y thanh tuấn khí độ cao nhã, cùng Ôn Khách Hành nắm tay đứng ở trên đài cao tựa như một đôi bích nhân. Sau khi thiếu niên Chu Tử Thư vào Tấn Châu tuyệt đối không dùng khuôn mặt ban đầu hành tẩu giang hồ, người trong giang hồ không nhận ra y, cũng thôi, chỉ là thấy y ở thời điểm nguy cấp này đứng lên, đứng ở bên cạnh quỷ chủ khét tiếng Ôn Khách Hành cũng bội phục lòng can đảm của y. Hạt Vương thấy Chu Tử Thư đột nhiên hiện thân, võ công không tổn hại gì liền biết mình trúng bẫy hai người, nghĩ đến Chu Tử Thư chẳng những chưa từng chết ở Tấn Châu lại càng không biết dùng bí pháp gì mà chữa khỏi độc cổ trên người. Hắn ngưng thần nhìn hai người đứng ở trên đài cao kéo nhau trong lòng cười lạnh: Quỷ chủ quả nhiên cũng không phải hạng người phụ lòng vô tình, hai người này chơi trò hay ngay cả ta cũng gạt qua... Lập tức trong lòng đã có so đo, nháy mắt với Độc Bồ Tát, Tiếu La Hán đang thị lập bên người. Hai nữ tử thấy thần sắc hắn tàn nhẫn liếc nhau một cái liền vô thanh vô tức lui ra, lúc này mọi người đều chú ý tới Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành hai người nên cũng không ai lưu ý hai nữ tử này.

Triệu Kính thấy Tấn vương phi tự xưng là trang chủ của Tứ Quý sơn trang lại cùng Ôn Khách Hành bên nhau cố ý kêu phá thân phận của y, nhưng sợ ngại mặt mũi Tấn vương nên không dám nói thẳng, chỉ đành oán hận nói: "Tần đại ca mất đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Tứ Quý sơn trang từng có đệ tử đời thứ năm, ngươi tự khoe khoang như vậy cũng không..." Hắn còn chưa dứt lời, Ôn Khách Hành sớm rút Bạch Y Kiếm từ bên hông ra: "Chư vị không nhận ra nội tử, lại cũng không nhận ra Bạch Y Kiếm này đấy chứ?". Chu Tử Thư nhìn thấy thanh kiếm này liền nhớ tới ngày đó với Hách Liên Dực, vả lại bên hông sớm đã có đan cốt Ôn Khách Hành tặng liền không đeo Bạch Y nữa. Chỉ là Bạch Y này là do tiên sư ban tặng, liền kêu Ôn Khách Hành mang theo trên người. Ôn Khách Hành không cần kiếm, hôm nay mang theo nó cũng là vì nhiều chứng cứ, hắn bởi vì Bạch Y kiếm này từng đả thương Chu Tử Thư nên tất nhiên cũng không thích.

Tần Hoài Chương năm đó ỷ vào một thanh Bạch Y Kiếm mà hành tẩu giang hồ, không ai không biết, mọi người thấy Bạch Y Kiếm này liền chậc chậc khen ngợi. Rất nhiều người thế hệ trước cũng còn nhớ rõ tướng mạo của Chân Như Ngọc, thấy Ôn Khách Hành cùng Chân Như Ngọc sinh ra không gì khác biệt dĩ nhiên tin hắn chính là con của Chân Như Ngọc, nhao nhao nghị luận lại không biết chân Như Ngọc kia sau khi bất hạnh bị đuổi ra khỏi Thần Y Cốc, làm sao có thể chết thảm trong tay ác quỷ Quỷ Cốc?

Ôn Khách Hành cao giọng nói: "Chư vị anh hùng. Năm đó tiên phụ vì lời hứa của toàn hữu nhân đến chết không chịu nói ra tin tức của Phong Sơn kiếm Dung Huyền, vi sư môn bất dung cũng thôi. Nhưng Triệu Kính lại thừa dịp tiên phụ gặp nạn cấu kết với Quỷ Cốc, vì muốn tung tích của lưu ly giác mà đem tiên phụ, tiên mẫu ngược đãi đến chết, thi thể không trọn vẹn. Ôn Khách Hành thân là nhi tử, có nên báo thù rửa hận hay không?"

Mọi người thấy vẻ mặt hắn kích động, vành mắt phiếm hồng nhớ tới Chân Như Ngọc năm đó huệ trạch thiên hạ như thế nào, liền kìm lòng không được nói: "Nếu thật sự là như thế đương nhiên nên báo thù rửa hận."

Mạc Hoài Dương lại lớn tiếng nói: "Chân Như Ngọc kết giao với phỉ loại, tự cam chịu sa đọa chết vì Quỷ Cốc cũng là do số trời đã định, lại cùng Triệu minh chủ có liên quan gì? Ngươi thân là ác quỷ chi chủ làm ác đa đoan họa loạn võ lâm, hôm nay nên đền tội, giờ lại lôi kéo Triệu minh chủ làm cái gì?" Thì ra hắn mưu tính sâu sắc, thấy Triệu Kính dần dần rơi vào thế bất lợi trong lòng nghĩ lưu ly giáp kia tất nhiên đều ở trong tay hắn, hôm nay thuận nước đẩy thuyền kiến phong sử đà nguyên là dễ dàng, rồi lại đi đâu tìm tung tích lưu ly giáp kia? Không bằng giúp hắn một tay, ngày sau cũng dễ dàng làm việc.

Chu Tử Thư nghe xong mấy câu này của hắn không đợi Ôn Khách Hành mở miệng liền nhìn thẳng Mạc Hoài Dương, lạnh lùng nói: "Nhân sinh một đời, đạo nan lưỡng toàn. Thánh Thủ phu phụ năm đó cùng tiên sư, Ngũ Hồ ngũ tử, Phong Sơn kiếm Dung tiền bối đều là chí giao hảo hữu, toàn hữu nhờ vả chính là nghĩa quân tử. Hạng người ta tập võ cả đời cầu, đều là một chữ nghĩa làm sao có thể tính là tự cam chịu sa đọa? Ngoại tử năm đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, thân mang huyết hải thâm cừu ở trong Quỷ Cốc nhẫn nhục gánh nặng, cẩu thả trộm sống tất cả đều là vì thay cha mẹ đòi công đạo. Con kiến hôi còn tham sinh huống chi con người? Nếu đệ ấy không làm vị trí quỷ chủ này làm sao có thể giữ được tính mạng? Muốn sống sót thay cha mẹ báo thù thì có tội gì? Chư vị ở đây tự hỏi nếu ở tường hợp như ngoại tử có thể so với đệ ấy làm tốt hơn sao?" Y nói từng chữ khẩn thiết, tuy rằng ngôn ngữ nhã nhặn thanh âm bình thản nhưng mọi người nghe xong liền cảm thấy thập phần có lý. Người tập võ trọng danh nhất là tiết nghĩa khí, Ôn Như Ngọc bởi vì Dung Huyền một lời phó thác nhà tan cửa nát cũng là vì tình thâm nghĩa trọng. Ôn Khách Hành bây giờ cũng chỉ mới trên dưới ba mươi, năm đó khi vào Quỷ Cốc cũng là một đứa trẻ da vàng yếu ớt, sống sót trong đó vạn lần không dễ dàng, không khỏi sinh ra vài phần đồng tình.

Minh Từ đại sư vốn ngồi ngay ngắn quan sát nghe Chu Tử Thư nói như vậy liền nói: "Thiện... Vị Ôn tướng công này khi còn nhỏ lưu lạc ở Quỷ Cốc, cố nhiên bất hạnh nhưng nếu một lòng hướng thiện cho dù thân nhập quỷ cổ cũng có thể đừng cầu sinh thiên. Huống hồ Ôn cốc chủ vừa là quỷ chủ không ước thúc quỷ chúng, lại làm sao dung túng đám quỷ dưới tọa phá thệ xuất sơn nguy hại giang hồ gây ra rất nhiều thảm án này? Lão ni nghe nói Đan Dương Hồ, Knh Hồ, Đại Cô Sơn các môn phái đều bị Quỷ Cốc huyết tẩy, ngay cả Cái bang Tưởng Đà chủ cũng chết dưới tay Quỷ Cốc cốc chủ, Ôn tướng công tạo ra đủ loại sát nghiệt hiện giờ ác quán đầy rẫy, càng có gì để nói?"

Chu Tử Thư lớn tiếng nói: "Nói như vậy chư quỷ gây ra, đều phải tính ở trên đầu ngoại tử?"

Tất cả mọi người đều nói: "Đó là đương nhiên" Minh Từ đại sư cũng gật đầu.

Chu Tử Thư cười nói: "Thì ra là như thế. Minh Từ đại sư, Tuyết Đình làm đạo sư dẫn nhữ quy minh lộ, cao tăng Thiếu Lâm Tự xuất hiện tất cả mọi người đều khâm phục. Chuyện Quy Linh, Quy Huyền đại sư đời trước của quý phái có muốn nói một chút hay không? Đương đại Lộ An, Lộ Không, Lộ Hư các sư phụ hành vi, dám hỏi cũng có thể tính ở trên người Minh Từ đại sư sao? Đều nói nếu chân tu đạo nhân, không thấy thế gian qua phật từ bi của ta cho dù là người ác quán mãn doanh, cũng nên chỉ cho một con đường sửa đổi hướng thiện, huống chi ngoại tử gây ra chẳng qua là cầu sinh. Quý phái ngôn hành không đồng nhất chỉ đối ngoại bức bách hắt bẩn này, không biết vì sao lại vậy?"

Minh Từ đại sư nghe y chợt nhắc tới rất nhiều tăng lữ này sắc mặt bỗng tái nhợt, không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Chu Tử Thư là bí chủ Thiên Song, Thiên Song một đời quy củ điều lệ nguyên bản đều xuất phát từ Tứ Quý sơn trang. Tứ Quý sơn trang lúc toàn thịnh là người giỏi nhất làm tình báo, trong sơn trang thu thập giai thoại võ lâm vô số, y ít khi nhàm chán hay đọc quần thư, không gì không đọc, lại trời sinh thông minh bác văn cường ký, chuyện cũ giang hồ phàm là ghi chép thì không gì là không biết. Các tăng lữ Thiếu Lâm Tự đều xếp hạng theo bảy mươi chữ của thiền sư Phúc Dụ đời đầu, mấy trăm năm nay chính là chữ thập "Tuyết Đình làm đạo sư dẫn nhữ quy minh lộ"

Quy Linh, Quy Huyền thiền sư đều là cao nhân tiền bối, trước kia vốn là đại đạo tặc tiếng thét lừng lẫy trong giang hồ sau đó đại triệt đại ngộ vào Thiếu Lâm tự xuất gia làm tăng cuối cùng đắc đạo. Lộ An, Lộ Không, Lộ Hư lại là vãn bối của Minh Từ đại sư, Lộ An, Lộ Không vì phạm phải rất nhiều giới luật thanh quy, vì giang hồ không cho phép, lại vì trụ trì Thiếu Lâm Tự năm đó Minh Đức thiền sư bao dung, đến nay an cư Lộ Hư cũng giống như Quy Linh, Quy Huyền đời trước chính là cùng đường mới đầu nhập vào Thiếu Lâm Tự làm tăng. Những chuyện xưa giang hồ này đã qua rất nhiều năm, cho tới bây giờ không ai biết, cho dù có người nghe qua cũng tuyệt đối sẽ không công khai nhắc tới trước mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự. Chu Tử Thư hỏi đến lưu loát, Minh Từ đại sư vốn không phải người có thể nói chuyện thiện biện liền cảm thấy khó có thể nói được. (Đặng: đọc chỗ này mà tôi cả hiểu cái mọe gì)

Chu Tử Thư ở miếu đường mặc dù không làm về triều chính, lấy địa vị xuất thân của y trên dưới Tấn Châu làm gì có chuyện gì giấu được y. Y vì Hách Liên Dực tham tán hơn mười năm, đối với chuyện công đường này cãi lại đã nhìn thấy nhiều, vả lại là thuở nhỏ đọc thơ thư, chư tử bách gia không gì không nhìn. Trong đại hội anh hùng này phần lớn là hảo hán giang hồ, đều là bạch đao tử tiến, hồng đao ra mánh khóe, chữ lớn không biết mấy người, lại có thể nói ra đạo lý lớn gì. Mọi người thấy y tuấn mỹ tuyệt tục, trước tiên liền sinh ra vài phần hảo cảm, lại thấy y giả vờ nói chuyện nói thành lý kìm lòng không được bị khuất phục, lại nhìn Ôn Khách Hành kia cũng là nhã nhặn tuấn tú y bạch thắng tuyết, người đẹp như ngọc, đoan trang không giống thủ lỹ ác quỷ làm ác đa đoan. Rất nhiều người trong lòng nhịn không được liền nghĩ nói không chừng người này thật sự có khổ tâm bất đắc dĩ. Lại thấy Minh Từ đại sư ngậm miệng không nói, Thiếu Lâm Tự từ trước đến nay là Thái Sơn Bắc Đẩu võ lâm thiên hạ, ngay cả Minh Từ đại sư cũng không nói lời nào, người bên ngoài lại mở miệng như thế nào?

Triệu Kính thấy sắc mặt mọi người dần hòa hoãn trong lòng biết việc này không ổn liền lạnh lùng nói: "Chu trang chủ xảo ngôn lệnh sắc, nhắc tới những chuyện cũ giang hồ này theo dõi sự riêng tư của người khác, tâm cơ này tực tối. Chỉ là Chu trang chủ đơn giản là muốn vì phu quân mình thoát tội, chẳng lẽ huyết hải thâm cừu của ba phái Kính Hồ, Đan Dương Hồ, Đại Cô Sơn ta cứ như vậy dựa vào một câu nói của ngươi liền nhẹ nhàng vạch trần sao?"

Chuyện của hai phái Đan Dương, Kính Hồ, Ôn Khách Hành vẫn chưa trực tiếp tham dự, tuy nói có quan hệ với hắn nhưng chung quy cũng không trách được trên đầu hắn, chỉ là chuyện Thẩm Thận này là Ôn Khách Hành hạ lệnh trước, lưu ly giáp của hắn lại rơi vào trong tay Ôn Khách Hành, ngược lại lại rất khó cãi lại. Chu Tử Thư trong lòng thầm nghĩ cùng loại tiểu nhân Triệu Kính này tuyệt đối không thể nói đạo quân tử, làm một người tốt cổ hủ dù sao thập đại ác quỷ tội nghiệt thâm trọng, Thẩm Thận là bọn họ ra tay bắt đi uy hiếp Nhiếp Hồn Cổ, hiện giờ chết không đối chứng, chỉ đành chịu đến cùng. Ôn Khách Hành cùng y nhìn nhau, gật gật đầu, hai người ý ý tương thông lập tức Ôn Khách Hành liền cao giọng nói: "Triệu minh chủ lời này sai rồi. Thập đại ác quỷ quỷ Quỷ Cốc phản loạn đã lâu, ba phái huyết án quý minh đều là do bọn họ gây ra cũng không liên quan gì đến tại hạ. Ngày đó Kính Hồ sơn trang gặp khó khăn chính là tại hạ cùng nội tử cứu tiểu đồ Thành Lĩnh, chính là chứng kiến cảnh này."

Trương Thành Lĩnh nghe sư thúc nhắc tới mình liền lớn tiếng nói: "Không sai, sư thúc chưa từng hại nhà ta!" Cậu là di cô của phái Kính Hồ lên tiếng phản bác Ôn Khách Hành như vậy đương nhiên thập phần hữu lực. Mạc Hoài Dương lại nói: "Hậu sinh vô tri tất nhiên đã cùng ác quỷ thủ lứa đồng lưu hợp ô, một nhà ma đầu ở trước mặt thiên hạ anh hùng làm bộ như vậy, không biết xấu hổ!" Hắn dứt lời, một lão cái áo bách kết đứng lên, trong tay cầm một cây trúc bổng xanh biếc, người này chính là bang chủ Cái Bang Tôn Vô Vị, hắn nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành tức giận nói: "Ôn Khách Hành! Ngươi ban mặt công khai sát hại đệ tử Cái Bang ta, Chẳng lẽ Tưởng Tam không phải chết trong tay ngươi sao?"

Chu Tử Thư cao giọng nói: "Ngoại tử rời Quỷ Cốc tới nay người giết qua ngoại trừ vị Tưởng huynh ỷ thế hiếp người kia của Cái Bang ra cũng chỉ có Hỉ Tang quỷ Tôn Đỉnh cùng sát thủ Độc Hạt. Về phần Tưởng Đà chủ kia ngày đó ta bị thương trong người, hắn suất lĩnh rất nhiều bang chúng cường đoạt tiểu đồ, ngoại tử nhìn không thuận mắt lúc này mới ra tay cứu giúp. Trên giang hồ luận võ quá chiêu một cái vô ý, tổn hại tay chân mất đi tính mạng đều là chuyện thường xuyên. Tưởng Đà chủ dẫn mọi người gặp thầy trò ta gây khó xử, lại là xuất phát từ ai sai khiến? Đạo Cái Bang đề ra là đại bang đệ nhất thiên hạ đương nhiên chú ý đến đạo hiệp nghĩa, hành vi của Tưởng Đà chủ như vậy lại không biết trong Cái Bang nên xử trí như thế nào đây?"

Mọi người thấy Chu Tử Thư chính là Khôn Quân, thiếu niên Trương Thành Lĩnh văn nhược đều cảm thấy Tưởng Tam là một cao thủ thành danh suất lĩnh chúng cái cùng hai người này khó xử thật sự là không ổn. Vả lại Chu Tử Thư nói ngày đó trên người mình có vết thương cứ như vậy mà Tưởng Tam này chính là thừa dịp người gặp nguy hiểm, bại hoại cái bang thanh danh, nhìn về phía Tôn Vô Vị trong ánh mắt liền có ý lên án. Tôn Vô Vị rùng mình, Chu Tử Thư lấy đại đạo hiệp nghĩa giữ chặt hắn quả thực khó có thể trả lời đúng. Cái bang quy củ sâm nghiêm, bang quy thứ nhất chính là không được làm khó người khác, tụ chúng ẩu đả. Ngày đó ở Giang Nam là Hoàng trưởng lão phái Tưởng Tam ra tay, nói đi nói lại cũng đơn giản là vì lưu ly giáp. Hoàng trưởng lão chết, chuyện này đương nhiên rơi vào trên đầu bang chủ như hắn. Tưởng Tam vây công Chu Tử Thư ý đồ cướp đi Trương Thành Lĩnh, nếu theo bang quy Cái Bang đương nhiên cũng là tử tội, nhưng hắn đường đường là người đứng đầu một đám làm sao có thể chịu thua trước mặt anh hùng thiên hạ?

Triệu Kính thấy Chu Tử Thư chiếm thế, nếu cứ tiếp tục như vậy liền loạn cục liền lớn tiếng nói: "Chu trang chủ quả nhiên tốt một cái lợi ích, đảo ngược trắng đen, lưỡi xán liên hoa, chúng ta những người thô lỗ giang hồ này tự thẹn không bằng, không dám sánh vai với Chu trang chủ. Chỉ là hôm nay quần hùng ở đây là vì tiêu diệt Quỷ Cốc, Ngũ Hồ Minh huynh đệ ta năm người ngoại trừ ta ra, trước sau đều chết ở trong tay cốc chủ Quỷ Cốc, đại ca ta Cao Sùng càng thân bại danh liệt, đến nay..."

Cao Sùng chậm trãi đi lên lôi đài mắt hổ trợn tròn nhìn thẳng Triệu Kính: "Nhị đệ, đã lâu không gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play