Thiên Thiền Sơn Thần Y cốc ở phía Bắc Nam Cương, một đạo Hồ Điệp Lĩnh ngăn cách Nam Cương cùng Thần Y Cốc, trong cốc ấm áp nóng ẩm nhiều kỳ hoa dị thảo, năm đó cực thịnh tất nhiên là người dân cũng cường thịnh, phồn hoa vô tận, hiện giờ lại trống rỗng tàn dư đứt ngói, rải rác giữa cỏ hoang, các loại dược liệu quý giá mà mấy đời đệ tử Thần Y Cốc tỉ mỉ bồi dưỡng cũng bị hủy hoại trong trận kiếp nạn năm đó. Kỳ thật năm đó Chân lão cốc chủ nhẫn tâm trục xuất Ôn Như Ngọc ra khỏi sư môn cũng là vì tự bảo vệ mình, rất nhiều danh môn chính phái bận tâm đến mặt mũi liền từ đó không còn uy bức nữa, nhưng cũng có rất nhiều người bàng môn tả đạo hoặc là trong các đại môn phái không phục người thanh quy đến Thần Y Cốc tìm việc. Đệ tử Thần Y Cốc vốn lấy y đạo kiến trường, vốn không tinh võ nghệ, Nhạc Phượng Nhi cứu phu tử, Ôn Như Ngọc thành phế nhân, sau khi Cốc Diệu Diệu dẫn hắn rời đi trong cốc này tướng võ công ngoại trừ Chân lão cốc chủ liền không còn người nào khác. Chân lão cốc chủ y thuật trác tuyệt, võ công lại chưa lọt vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, vả lại tuổi tác đã cao, những người ngấp nghé lưu ly giáp lại có thể có cái gì cố kỵ, lại đem Thần Y Cốc này quấy đến long trời lở đất, hoặc trộm hoặc cướp, vô số linh đan diệu dược y phương trân quý bị người cướp sạch. Đệ tử Thần Y Cốc hoặc chết, hoặc chạy trốn, Chân lão cốc chủ hối hận, một trận bệnh đi qua liền chết, một phái Thần Y Cốc tốt liền biến mất, đáng thương cho mấy đời đệ tử treo hồ tế thế, độ người vô số, chung quy lại không thể tự độ bản thân.
Ôn Khách Hành rời cốc tuổi còn nhỏ nhưng cả đời hắn gặp phải thảm thiết, đối với những ngày vui vẻ khi còn nhỏ liền nhớ rõ ràng, chỉ có như thế mới có thể sống sót trong Quỷ Cốc. Hiện giờ cùng Chu Tử Thư tay trong tay trở về cố hương, gần nhà, nắm lấy tay y đi vào cửa Thần Y Cốc đã thấy bia đá vỡ vụn, dây leo quấn quanh, con đường đá năm xưa sớm đã bị cỏ hoang bao trùm, trong tầm mắt chỉ có mấy cây cột sứt nằm sừng sững giữa cỏ dài, năm xưa phòng xá, trúc lâu sớm đã không thấy bóng dáng. Hắn nhìn Thần Y Cốc hoang vắng rách nát không khỏi thở dài: "Lưu ly giáp nguy hại nhân gian như vậy, buồn cười thế nhân nhìn không thấu, đến nay vẫn không biết có bao nhiêu người đối với mấy khối ngói thủy tinh kia nhìn chằm chằm... A Nhứ, trong đại hội anh hùng lần thứ hai này, có thể xem kịch hay rồi."
"Quản thế nhân họ như thế nào, sau khi chúng ta xong việc liền trở về Tứ Quý sơn trang, từ nay về sau không hỏi những ân ân oán oán này, chẳng phải không rõ sao?" Chu Tử Thư trong lòng cũng cảm khái, chỉ là y hai đời làm người, hiện giờ đối với những giang hồ phân tranh này cũng không thèm để ý. Y nửa đời trước ở Tấn Châu, ưu quốc ưu dân, tự giác cúi đầu tận tụy, cũng không có tiếc nuối, y lại không cần làm Bồ Tát, đắc chính đạo nào có dư lực siêu độ thế nhân, chỉ nguyện bảo vệ những người yêu mến trong lòng, đem một đám đồ đệ dạy dỗ dưỡng thành người, Tứ Quý sơn trang truyền thừa hy vọng, còn lại cũng không thèm để ý.
Ôn Khách Hành biết tâm ý của y, hắn xa Thần Y Cốc đã lâu, thấy động thiên phúc địa thời thơ ấu hiện giờ hoang vắng như vậy trong lòng nhất thời cảm niệm, kỳ thật cũng đã sớm buông xuống, chỉ nghĩ sau khi giải quyết xong việc cùng Chu Tử Thư quy ẩn, xây dựng lại Tứ Quý sơn trang từ nay về sau thiên trường địa cửu ở lại. Đột nhiên nhớ tới Đoạn Bằng Cử đã chết, không khỏi lại có chút lo lắng, thấy Trương Thành Lĩnh cùng A Tương đi theo phía sau xa xa, liền giữ chặt tay Chu Tử Thư thấp giọng hỏi: "A Nhứ, mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ huynh giết Đoạn Bằng Cử, lại kêu những hài tử kia xây dựng lại Tứ Quý sơn trang, nếu hắn biết, có thể hay không..."
Ôn Khách Hành không cần phải nói ra miệng, Chu Tử Thư cũng biết "hắn" này là ám chỉ ai, hơi suy nghĩ một lát liền nói: "Lúc Đoạn Bằng Cử rời Tấn Châu có người nhìn thấy hắn cùng Độc Hạt giao tiếp, nếu chết ở trong tay Độc Hạt, cũng là hợp tình hợp lý. Hắn ở vị trí thủ lĩnh Thiên Song kỳ thật vô năng vô tài, biểu ca cũng không chân chính sủng tín hắn. Biểu ca người này nghi ngờ nặng nề, ta mặc dù không biết vì sao hắn lại muốn ngày đó xuống Võ Khố nhưng lúc này hắn một lòng ở trên kho Võ Khố lại không nghĩ tới chuyện của ta. Ngày sau liền nghĩ đến, lấy tâm tính của hắn làm người, chẳng lẽ còn có thể làm chuyện phúc thủy trọng thu kia?" Sau khi y ở trong vòng tay Hách Liên Dực 'chết' ở Trọng Minh Uyển liền chưa từng nhắc tới người này nữa, hôm nay nhớ tới, trong lòng cũng chỉ nhớ đến tình cảm trung biểu năm xưa.
"Chu Tử Thư" nếu đã chết, ân oán ngày xưa cần gì phải nhớ mãi không quên, y biết rõ Hách Liên Dực không phải là người trọng tình vong lợi, đã buông xuống, hiện giờ phải bận tâm đến thân thể, lại phải bận tâm đến thiên hạ, nào có dư lực cùng mình khó xử liền cũng không thập phần sầu lo. Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nói như vậy trong lòng yên tâm một chút, hắn thấy đường núi vào cốc gập ghềnh khó đi, liền từ trong hành lý lấy Bạch Y Kiếm ra một ngựa đi trước, cắt dây leo cỏ hoang mở đường vào cốc. Chỉ là đi như vậy, lại hao tổn thời gian, mắt thấy mặt trời đỏ buông xuống nhóm người mới đi vào trong cốc. Ngày xưa đại điện đã sụp đổ hầu như không còn, Ôn Khách Hành thấy nơi này phòng ốc đều hoang phế không khỏi thở dài. May mà trong cốc đất ấm, lại bởi vì mấy chục năm không có người ở, đi thú rất nhiều nên cũng không có lo đói rét. Hắn thấy sắc trời đã tối, biết hôm nay không tiện làm việc liền tìm một nơi tránh gió tàn lũy, bảo Trương Thành Lĩnh cùng A Tương đốt một đống lửa, chính mình lại đi vào rừng bắt một con gà rừng, hai con thỏ rừng, bảo Trương Thành Lĩnh cùng A Tương rửa sạch thịt nướng, lại nói với Chu Tử Thư: "A Nhứ, huynh đi cùng ta một chút."
Chu Tử Thư biết hắn có chuyện muốn nói, thấy Trương Thành Lĩnh cùng A Tương nói vừa cười nhặt mấy con tiểu thú kia, núi hoang vắng lặng cũng không có người khác liền cùng Ôn Khách Hành nắm tay nhau đi xa. Lúc này trăng lên giữa trời, một vầng trăng mới nổi lên bầu trời đầy sao, bốn phía yên tĩnh không tiếng động chỉ có tiếng nói nhỏ của A Tương và Trương Thành Lĩnh xa xa mơ hồ truyền đến. Hai tay nắm chặt tản bộ trong cỏ hoang một lát liền thấy một chỗ trống cũng là đất cát chất thành, trung tâm bãi đất trống kia có mấy khối gỗ, bởi vì niên đại đã lâu, đã mục nát không còn bộ dáng mơ hồ có thể thấy được trước kia là một xích đu. Ôn Khách Hành nhìn một lát thấp giọng nói: "Khi còn bé ta thích nhất tới nơi này. Cha nương ta luôn muốn ta học thuộc lòng tập võ, nhưng khi đó ta chỉ muốn chơi đùa, muốn nương dẫn ta đến đây chơi xích đu... Có đôi khi trời đã muộn, nương cõng ta về nhà, dọc theo đường đi sẽ nói cho ta nghe về những ngôi sao trên trời..." Hắn nhìn mấy khối gỗ lim đen nhánh kia, một giọt nước mắt rốt cuộc rơi xuống: "Mỗi năm vào lúc này nàng đều thích nhất để cho ta tìm ba sao Phúc Lộc Thọ, nói ba ngôi sao kia tựa như một nhà ba người chúng ta, đoàn viên vĩnh viễn không chia ly..."
Chu Tử Thư trong lòng chua xót ôm hắn vào trong ngực vuốt ve mái tóc bạc của hắn, lại không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, thật lâu sau mới nói: "Lão Ôn tất cả đều đã qua rồi, sau này chúng ta cũng sẽ đoàn viên, cha nương ở trên trời có linh, cũng sẽ vui mừng."
Ôn Khách Hành ôm lấy thắt lưng y nhẹ giọng nói: "A Nhứ, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Âm Dương Sách, phụ thân ta đem biện pháp chữa độc ghi vào trong Âm Dương Sách nhưng năm đó khi người nghĩ ra biện pháp này, còn không biết uyên ương cổ, canh Mạnh Bà, muốn giải độc của huynh chúng ta còn phải..." Hắn còn chưa dứt lời, Chu Tử Thư liền đã sáng suốt, đưa tay vuốt ve hai má hắn, ôn nhu hỏi: "Muốn giải độc của ta, còn phải dùng canh Mạnh Bà?"
"Trước khi ta rời khỏi Nam Cương Đại Hiền Giả cùng Đại Vu suy nghĩ thật lâu nhưng cũng nghĩ không ra cách nào tốt. Chúng ta thời gian không nhiều lắm, chỉ có thể mạo hiểm một lần, nhưng ta sợ huynh... Sợ huynh..."
"Sợ sau khi ta dùng canh Mạnh Bà sẽ quên đệ?" Gió đêm đột nhiên nổi lên, thổi loạn mái tóc dài của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư thay hắn gỡ một sợi tóc bạc trước mắt ra: "Đệ vì không quên ta, khổ sở đến mức này, chẳng lẽ ta không thể làm được sao? Hơn nữa, ngày đó La di cho ta phương thuốc canh Mạnh bà có nói canh Mạnh Bà này không khó hóa giải, chỉ là nếu đã uống canh Mạnh Bà, cần gì phải nhớ tới chuyện cũ ở tiền Trần? Chỉ là mọi người không muốn thôi, nhưng không phải là không thể." Y nắm chặt tay Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Khi đó Đại Hiền Giả nhìn ra ta mang cổ độc liền nói cổ này nhân tình mà nổi lên, tùy dục mà sinh ra, nếu có thể vung kiếm trảm tình ti, không phải không thể ích thọ kéo dài tuổi thọ. Canh Mạnh Bà lại là vật làm cho người ta quên tình, hai thứ tương khắc, nghĩ đến cũng có chút đạo lý."
"A Nhứ, huynh không biết đâu." Ôn Khách Hành cười khổ: "Canh Mạnh Bà dược tính mãnh liệt, ta chỉ là không muốn để cho huynh chịu khổ. Huống chi dựa theo phương pháp của phụ thân muốn đem dược lực dung nhập vào kinh mạch phổi quanh thân huynh... Ta... Ta sợ..."
"Chuyện đến nước này rồi giờ còn sợ cái gì?" Chu Tử Thư thở dài: "Chúng ta một đường đi tới bây giờ, kiếp sau làm người ta không còn gì phải sợ nữa. Khi ta từ trong quan tài kia tỉnh lại liền biết kiếp này sống cũng được, chết cũng được, đắc quân vi ngẫu, không uổng công kiếp này, không có gì tiếc nuối nữa. Chỉ là nếu có thể sống tốt, sẽ không bao giờ chết, không liều mạng đến cùng, Thiên Vương lão tử cũng đừng mơ tưởng kết thúc đời ta, ta không sợ, đệ sợ cái gì?"
Ôn Khách Hành quan tâm thì loạn, nghĩ đến Chu Tử Thư thất kiếp bát nan hiện giờ mệnh treo một đường hết lần này tới lần khác còn muốn dùng biện pháp mạo hiểm này trong lòng bất an. Hắn kỳ thật rất tin vào năng lực của phụ thân, chỉ là sau khi nghĩ ra phương pháp này của Ôn Như Ngọc, chưa bao giờ có cơ hội thực hành qua, hiện giờ lại dùng để cứu Chu Tử Thư giống như một ván cược vậy, phần thắng tuy lớn, nhưng luôn có khả năng thua, hắn vốn không phải con bạc, tiền đặt cược lại là tính mạng của Chu Tử Thư, há có thể hoàn toàn yên tâm.
Mắt thấy trong mắt Chu Tử Thư nhu tình muôn vàn tình ý triền miên trong lòng liền hơi an tâm, lại nghĩ nếu một đường đến đây vô luận kết quả như thế nào, dù sao cũng đã không hối hận không oán. Nếu thật sự không cứu được Chu Tử Thư, chính mình đáp ứng y thay y sống sót thật tốt, thời gian sau này dài dằng dặc, tuy rằng thống khổ nhưng bởi vì may mắn gặp được người này liền giống như Chu Tử Thư nói, ngẫu nhiên như thế không uổng công kiếp này, liền cũng không nghĩ nhiều, ôm y ngồi xuống trên gốc cây cổ thụ: "A Nhứ, huynh nói trên đời này nếu chưa từng có lưu ly giáp, chưa từng có Dung Huyền, ta vẫn luôn ở trong Thần Y Cốc này lớn lên, chúng ta còn có thể gặp được nhau hay không?"
Chu Tử Thư cúi đầu không nói, một lát sau mới nói: "Nếu tiên phụ chưa từng có tội với tiên vương, ta cũng bình an lớn lên ở Tấn Châu, chưa từng gặp sư phụ và đệ... Đời này tất nhiên sẽ bị vây ở Tấn vương phủ, ngày này ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ. Được rồi, lão Ôn, thế gian khó nói rõ hơn nữa, ta không tin nhân quả, chỉ là may mắn... May mắn gặp được đệ, những chuyện trước kia hiện tại nghĩ lại cũng không có gì. Chờ chữa khỏi độc này chúng ta cùng đi đại hội anh hùng, chấm dứt chuyện Triệu Kính, sau này sẽ trở về Tứ Quý sơn trang trường trường sống lâu dài, được không?"
"Được." Ôn Khách Hành cầm tay y dán lên mặt mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay y ấm áp, lại cảm thấy trên người y hương mai bốn phía, trong lòng say mê, mỉm cười vớiy: "A Nhứ."
"Ừ?" Chu Tử Thư dựa vào vai hắn, hơi thở trên người Ôn Khách Hành ấm áp như mùa xuân, lần đầu tiên hai người cùng thuyền cùng nhau giúp đỡ trong núi hoang y liền đắm chìm trong hơi thở của Ôn Khách Hành, cho đến bây giờ lại càng thêm quyến luyến. Ôn Khách Hành còn chưa mở miệng đã thấy A Tương từ xa đi tới hướng hai người bọn họ phất tay: "Chủ nhân, Chu đại ca, thịt đều nướng xong rồi mau đến ăn đi."
Hai người nhìn nhau cười, Ôn Khách Hành: "Tiểu Tào cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ai, chữa khỏi vết thương của huynh chúng ta phải nhanh chóng hỏi thăm tin tức Thanh Phong kiếm phái thôi."
"Mạc Hoài Dương nếu cũng có chủ ý với lưu ly giáp kia liền không dám động đến Úy Ninh." Chu Tử Thư nhíu mày nói: "Chẳng qua người này âm hiểm giả dối, chúng ta phải vạn sự cẩn thận." Hai người họ tuy rằng trong lòng sầu lo nhưng không chịu ở trước mặt A Tương lộ ra nửa điểm tâm sự, thấy A Tương đến gần liền đứng dậy nghênh đón, Ôn Khách Hành mở miệng nói trước: "Biết rồi, nha đầu ngốc, lớn tiếng như vậy cũng không sợ quấy rầy chúng ta."
"Biết hai người đã lâu gặp mới lại, hoa trước dưới trăng, chỉ là chủ nhân, Chu đại ca dù có đẹp đến đâu cũng không thể làm cơm ăn được, đi thôi đi thôi."
Chu Tử Thư bật cười, Ôn Khách Hành nhấc hai ngón tay lên nhẹ nhàng gõ lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, ngươi có miệng là nói, còn không mau câm miệng?"
Ba người cười nói trở lại nơi trú ẩn, quả nhiên thấy A Tương đem thỏ và con gà nướng đến chín thơm, Trương Thành Lĩnh từ trong hành lý lấy lương khô và nước uống ra đưa trước cho Chu Tử Thư: "Sư phụ, người đói bụng chưa?"
Chu Tử Thư nhận lấy lương khô bẻ ra, trước đưa cho Trương Thành Lĩnh một khối: "Thành Lĩnh, con cũng đói bụng rồi mau ăn đi." Trương Thành Lĩnh nhận lấy bánh mì từ trong tay y chỉ cảm thấy trên người Chu Tử Thư hương thơm bốn phía, giống như không giống ngày thường. Cậu tuy là Càn Nguyên nhưng tuổi còn trẻ, đối với chuyện Càn Khôn này không hề biết, ngây ngô, chỉ cảm thấy trên người sư phụ mai hương thực dễ chịu, kìm lòng không được liền muốn dựa vào gần hơn một chút. Ôn Khách Hành nhìn thấy trong lòng biết có gì khác thường, liền nhẹ nhàng kéo Chu Tử Thư đến bên người ở bên tai y thấp giọng nói: "A Nhứ, để ta xem mạch tượng của huynh một chút."
Chu Tử Thư lăn lộn bất giác có gì khác thường, thấy Ôn Khách Hành nói như vậy liền đưa cổ tay qua, Ôn Khách Hành thay hắn một hồi trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "A Nhứ. Huynh... Tín kỳ của huynh là bao lâu chưa từng..."
Chu Tử Thư ngẩn ra, từ khi y dùng thất khiếu tam thu đinh đến nay liền chưa từng có tín kỳ, từ đó về sau lại trúng kỳ độc, cửu tử nhất sinh thân thể hư bạc, vả lại trước kia có kết ấn của Hách Liên Dực, tuy rằng cả ngày cùng Ôn Khách Hành cùng mình một chỗ nhưng vẫn chưa từng có tín kỳ. Hiện giờ ấn cũ đã đi, lại cùng người bên cạnh từng có da thịt triền miên, Ôn Khách Hành chính là người nổi bật trong Càn Nguyên, khí tức rất không ngự, vả lại y ăn vào viên Nam Cương linh dược tập hợp bí thuật Nam Cương đại thành hội tụ tinh hoa thiên địa, đoan địa có kỳ hiệu quả thực bổ dưỡng, nếu bởi vậy mà tín kỳ đến cũng không có gì lạ. Chỉ là thời cơ này thật sự không xong đến cực điểm, vả lại y không có tín kỳ hơn hai năm rồi, hôm nay lại trải qua tất nhiên vô cùng mãnh liệt, trong lòng lo lắng ngay cả bánh trong tay cũng ăn không nổi. Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh và A Tương đều là những hài tử ngây thơ ngượng ngùng ở trước mặt hai người họ nói loại chuyện này liền buông tay Chu Tử Thư ra, thần sắc xấu hổ nói: "A Nhứ, huynh mới ăn được bao nhiêu thứ, chúng ta ăn xong lại lo lắng chuyện này sau."
Chu Tử Thư cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, thân thể này không nghe lời mình hết lần này tới lần khác lại muốn tạo phản vào thời điểm nhiều chuyện này, thời vận như thế không thể làm gì được, ăn lung tung mấy miếng bánh, thịt nướng liền đem hành lý chất đống ở góc tường, hợp y nằm xuống. Ôn Khách Hành đem lửa trại đốt đến một chút, nội lực của hắn thâm hậu đương nhiên sẽ không sợ rét lạnh liền kêu A Tương cùng Trương Thành Lĩnh ngủ bên cạnh đống lửa, chính mình đến bên cạnh Chu Tử Thư nằm xuống, cũng không dám ngủ quá gần. Trương Thành Lĩnh đi đường xa mệt mỏi, lại không có tâm sự gì không bao lâu liền ngủ say. A Tương tuy rằng lo lắng cho Tào Úy Ninh nhưng nàng trời sinh cũng là tính tình tiêu sái, cũng không giống tiểu nữ nhi bình thường triền miên uyển chuyển, nhìn sao trên bầu trời suy nghĩ trong chốc lát cũng chậm trãi ngủ đi. Ôn Khách Hành lại rốt cuộc không ngủ được, chỉ cảm thấy Chu Tử Thư giấu mình hô hấp yên tĩnh, đếm sao trên bầu trời, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "A Nhứ, huynh ngủ chưa?"
Chu Tử Thư xoay người lại cùng hắn sóng vai nằm, theo ánh mắt của hắn nhìn bầu trời đêm ba ngôi sao chiếu rọi, ánh sao lấp lánh nhẹ giọng nói: "Ngủ không được."
"Huynh là lo lắng..."
Hai người hắn đi tới hôm nay tâm sự lẫn nhau còn có cái gì không rõ. Chu Tử Thư gối lên vai Ôn Khách Hành, một tay khoác lên hông hắn: "Quả thật không phải là thời cơ tốt."
"Đúng vậy..." Ôn Khách Hành thở dài, nghiêng đầu hôn lên trán y: "A Nhứ, trên người huynh thơm thật, muốn ta xem cũng chỉ là mấy ngày nay, nếu huynh không muốn..."
"Ta có muốn hay không cũng không có biện pháp." Chu Tử Thư nâng thân thể lên, cúi đầu nhìn mặt Ôn Khách Hành: "Trong tiểu não này của đệ lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Tại sao ta lại không muốn?"
Ôn Khách Hành đưa tay vuốt ve chỗ kết ấn sau gáy y, chỉ cảm thấy da thịt mềm mại không lưu lại nửa điểm dấu vết, đây vốn là chỗ cực kỳ riêng tư, tuyệt đối không cho phép người bên ngoài tùy ý đụng chạm, nhưng hai người đã là tri tâm ái lữ, Chu Tử Thư đương nhiên không cảm thấy mạo phạm, ngược lại cúi đầu hôn lên mặt Ôn Khách Hành: "Tiểu tử ngốc, đừng nghĩ Đông nghĩ Tây. Nếu ta còn chịu để cho người ta cắn một cái thì người đó chỉ có thể là đệ."
Kỳ thật Ôn Khách Hành đối với việc này rất có băn khoăn, cũng là cảm thấy Chu Tử Thư trước kia cùng Tấn vương kia kết khế hơn mười năm, lại tướng mạo hợp thần ly nghĩ đến hơn mười năm này bởi vì chuyện kết ấn này cũng chịu không ít ủy khuất. Trong lòng hắn đối với Chu Tử Thư thật sự là yêu kính có thừa, cảm thấy kiếp này có thể cùng y ở cùng một chỗ chính là phúc duyên cực lớn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, nếu sau này Chu Tử Thư không muốn chịu sự khống chế của người khác, hắn cũng nguyện ý nhẫn nại, lại không ngờ Chu Tử Thư còn chịu tín nhiệm hắn, trong lòng tự nhiên vui mừng vô hạn: "A Nhứ, huynh đối xử với ta thật tốt."
Chu Tử Thư thấy hắn nói những lời ngu ngốc như vậy trong lòng buồn cười, lại cảm thấy một trận ngọt ngào: "Biết là được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là được, mau ngủ đi, ngày mai không phải còn phải dậy sớm sao?"
Ôn Khách Hành ôm y vào trong ngực, trong Thần Y Cốc tuy rằng thủy triều ấm áp nhưng dù sao vẫn là trong trăng giêng, càng lộ nặng hơn, quanh thân hắn bành liệt, chí ấm chí dương, gắt gao bao lấy Chu Tử Thư, không bao lâu hai người liền ngủ say. Sáng sớm hôm sau đứng dậy vội vàng dùng điểm tâm xong, Trương Thành Lĩnh liền hỏi: "Sư thúc, người nói chúng ta đến Thần Y Cốc tìm Âm Dương Sách nhưng phòng ốc Thần Y Cốc này cũng không còn, lại đi đâu tìm sách gì đây?" Cậu kỳ thật đã tò mò hồi lâu, chỉ là ngày hôm qua thấy Ôn Khách Hành thần sắc thê lương không đành lòng hỏi hôm nay thật sự nhịn không được lúc này mới hỏi ra miệng. Ôn Khách Hành sờ sờ tóc cậu: "Đồ đệ ngốc, ai nói Âm Dương Sách này là một quyển sách? Thần Y Cốc nhiều bí tịch bí kíp như vậy, mấy quyển sách làm sao có thể thu thập đầy đủ, làm sao có thể truyền từ đời này sang đời khác?" Thấy Trương Thành Lĩnh và A Tương đều thần sắc mờ mịt liền cười nói: "Nào, hôm nay coi như là để cho các ngươi mở rộng tầm mắt."
Chu Tử Thư lấy một chiếc áo dài từ trong túi ra đưa cho hắn thay: "Còn dấu cái gì nữa? Đã đến nơi này rồi còn không mau nói Âm Dương Sách kia rốt cuộc ở nơi nào?"
"A Nhứ, huynh xem trên núicó phải có một sơn động hay không?"
Chu Tử Thư theo hướng ngón tay hắn nhìn qua ánh nắng ban mai sáng chói, mặt trời mọc mơ hồ thấy trước núi kia tựa hồ quả thật có huyệt động. Ôn Khách Hành kéo tay y đi về phía Hồ Điệp Lĩnh, A Tương cùng Trương Thành Lĩnh bước nhanh đuổi theo nghe hắn nói cơ mật số một của Thần Y Cốc. Hóa ra trên Hồ Điệp Lĩnh có một sơn động tự nhiên, bởi vì địa thế hiểm ác khó có thể leo lên, người đến ít người qua lại.
Trước khi kế thừa vị trí cốc chủ, các đời cốc chủ phải đến trong sơn động này tĩnh tâm học vấn bế quan tu hành xem tu vi cá nhân, bế quan ít thì mấy tháng, dài thì một năm, ngày dài không có việc gì để làm thường thường liền đem suy nghĩ khắc ở trên vách đá sơn động này, lại là dùng ám hiệu trong Thần Y Cốc. Các đời Thần Y Cốc cốc chủ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, trong vách đá khắc không ai không phải là tuyệt học truyền thế, trong đó càng có rất nhiều phương pháp diệu phương khác. Ngoại gian tung tin đồn liền nói Thần Y Cốc có Âm Dương Sách có thể trị tất cả bệnh tật trên thế gian. Phụ thân Ôn Khách Hành Ôn Như Ngọc vốn sẽ kế thừa vị trí Thần Y Cốc cốc chủ cũng từng bế quan trong sơn động này, chỉ tiếc đại sự chưa thành liền bởi vì chuyện lưu ly giáp mà bị trục xuất khỏi Thần Y Cốc.
Mấy người nghe nói cơ mật lớn nhất Thần Y Cốc này lại ở trong sơn động, không khỏi chậc chậc khen ngợi. Cũng may sơn động này rời xa Thần Y Cốc, trong động khắc đủ loại kỳ tư diệu tưởng lại dùng mật văn viết xuống mới rốt cục giúp Thần Y Cốc bảo tồn điểm di sản này. Hồ Điệp Lĩnh địa thế gập ghềnh cũng không có đường núi khả thi, cũng may Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đều là khinh công tuyệt đỉnh, A Tương thân pháp linh động, Trương Thành Lĩnh mấy tháng nay luyện công không ngừng, thân thủ cũng sớm đã không còn như xưa, đường núi tuy rằng dốc đứng nhưng cũng có thể đuổi kịp. Chu Tử Thư thấy bước chân của cậu linh hoạt hạ bàn trầm ổn trong lòng tự nhiên cũng vui mừng.
Đoàn người đi hơn nửa ngày đến buổi chiều mới leo lên Sơn Lĩnh, Ôn Khách Hành nhảy vào trong sơn động trước sau đó xoay người vươn tay ra với Chu Tử Thư: "A Nhứ, nào." Chu Tử Thư mỉm cười, hai chân nhún một chút nhẹ nhàng nhảy về phía Ôn Khách Hành, A Tương cùng Trương Thành Lĩnh tự nghĩ không thể nhẹ như yến như hai người họ liền dọc theo nham thạch hai bên chậm trãi bò vào sơn động. Bốn người vào sơn động thấy trong sơn động này có chút đơn sơ, chỉ có một ít giường đá ghế đá các loại, chiếu rách trên giường sớm đã mục nát không còn bộ dáng, bên cạnh giường đá lại có một tảng đá lớn, từ trước đến nay là dùng làm bàn, trên tảng đá lại khắc đường cong rậm rạp, bốn người đều là người tập võ vừa nhìn liền biết chính là kinh mạch quanh thân. Bốn người nhìn quanh vách đá thấy sơn động này rất sâu thẳm, trên vách đá quả nhiên rậm rạp chằng chịt khắc đầy ký hiệu cổ quái, lại có rất nhiều đồ họa kỳ quái cổ quái. Ôn Khách Hành biết phụ thân từng ở chỗ này bế quan trong lòng kích động, âm thầm nghĩ: Phụ thân, nếu cha ở trên trời có linh thì hãy giúp con tìm được biện pháp cứu cho A Nhứ.
Bức tường đá kia đã trải qua mấy đời Thần Y Cốc cốc chủ, khắc mấy ngàn mấy vạn hàng văn tự đồ họa lúc này ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong sơn động Ôn Khách Hành liền mượn ánh sáng đi tìm nét bút của phụ thân mình, tìm một lúc lâu mới tìm được một khối phiến đá vuông sâu trong thạch động. Mật ngữ ám hiệu của Thần Y Cốc hắn từ nhỏ đã quen thuộc, liền nhìn đồ họa đánh dấu trên phiến đá. A Tương và Trương Thành Lĩnh biết hắn tìm được phương pháp cứu chữa Chu Tử Thư nên không dám quấy rầy, thấy ánh sáng dần dần tối xuống, liền đi ra khỏi sơn động bẻ gãy rất nhiều cành khô buộc thành đuốc, cầm vào trong sơn động chiếu sáng. Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, lại không biết trong những mật văn này là viết cái gì liền cầm tay Ôn Khách Hành ôn nhu hỏi: "Lão Ôn, thế nào rồi?"
Ôn Khách Hành đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải: "A Nhứ, quan khiếu cứu huynh ở chỗ này..." Hắn chỉ vào dòng chữ đầu tiên, "Ta là xem chữ viết của phụ thân nơi này trong lòng khổ sở..." Thì ra năm đó Ôn Ôn Như Ngọc ở trong động này bế quan nhớ nhung kiều thê ái tử, lại lo lắng chuyện lưu ly giáp khi khắc những văn tự này trong lòng cũng nghĩ cũng là người nhà. Ôn Khách Hành hồi tưởng lại lúc phụ thân còn sống đối với mình yêu thương như thế nào trong lòng đau xót. Những văn tự kia cũng không phải dùng mật ngữ viết, Chu Tử Thư ngưng thần nhìn, thấy chữ viết Ôn Như Ngọc đoan phương, lại viết là "Thời tiết nóng bức, không biết Diễn Nhi có an ổn hay không. Sau này nếu con có duyên đến đây, thấy ta phụ thủ thư nhất định phải dốc lòng hướng học, tiếp nhận cơ nghiệp trăm năm của Thần Y Cốc ta. Ta thông tuệ tuyệt luân, y thuật ngày của con ắt cũng sẽ thành công. Diễn giả Bách Xuyên nhập hải cũng phải biết hải nạp bách xuyên, có dung nạp lớn, tất có nhẫn, là có tế. Ngô nhi đương nhiên mang lòng trắc ẩn, lập thân kính cẩn, nhiều việc nhân thiện, không cầu dương danh lập vạn nhưng cầu không thẹn với tâm nhĩ."
Y nhìn những chữ nhỏ này nghĩ Ôn Khách Hành bình sinh kỳ ngộ, trong lòng một trận thương ức. Ôn Khách Hành sớm đã rơi lệ đầy mặt quỳ xuống trước thư tay của phụ thân mình cung kính dập đầu ba cái, hai tay nắm lấy mặt đất, móng tay rơi vào trong bùn đất, nghĩ đến năm đó phụ thân ở đây khắc rất nhiều kỳ vọng này, một lòng muốn mình học tập cơ nghiệp của Thần Y Cốc, làm một đại phu treo hồ tế thế, chỉ tiếc tạo hóa trêu người, song thân đại nạn, bản thân lại lưu lạc Quỷ Cốc giết người vô số, làm ra rất nhiều hành vi xấu xa, trước khi gặp được Chu Tử Thư, cuộc đời đều làm trái với lời dạy của phụ thân, trong lòng như thế nào không đau?
Chu Tử Thư biết hận sự lớn nhất trong đời hắn chính là không thể an táng song thân, lại lưu lạc Quỷ Cốc làm ác quỷ, hôm nay thấy thư tay phụ thân, thấy chữ như mặt sao có thể không bi thương? Nháy mắt với A Tương và Trương Thành Lĩnh, mang theo hai người đi ra ngoài động, ngồi xuống trên giường đá. Hai người đều lo lắng cho Ôn Khách Hành, chỉ là thấy hắn khổ sở như vậy không dám hỏi nhiều. Một lúc lâu sau Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói: "Sư phụ, sư thúc là như thế nào rồi?"
Chu Tử Thư sờ sờ tóc Trương Thành Lĩnh: "Sư thúc con thấy di tích của phụ thân mình nên trong lòng khổ sở."
Trương Thành Lĩnh biết Ôn Khách Hành làm quỷ chủ nhiều năm, nghĩ đến làm rất nhiều chuyện không đúng, nhà mình bị diệt môn thảm hại cũng không thể nói cùng hắn hoàn toàn không liên quan, cậu đã sớm không trách Ôn Khách Hành, thấy Ôn Khách Hành quỳ gối trước di thư của phụ thân thống khổ như vậy lại càng thay hắn khổ sở: "Sư phụ, sư thúc như vậy làm sao được? Người mau đi khuyên sư thúc đi."
Chu Tử Thư lại nói: "Để cho đệ ấy tự mình ở lại." Y nói, lại nói với Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, sư thúc con đi tới hôm nay toàn bộ đều dựa vào chính mình, tuy nói không dễ dàng nhưng một đường đi tới đã làm rất nhiều chuyện trái tâm cũng không thể bù đắp được nữa. Kỳ thật sư phụ năm đó làm sao không phải như thế? Tương lai con lớn lên nhất định phải lấy sư phụ, sư thúc làm gương, hành sự phải cẩn thận, nhân mạng là quan trọng càng phải thận trọng, hiểu chưa?"
"Sư phụ, mọi người không phải thường nói trong lòng có thiện niệm, buông đồ đao xuống lập địa thành Phật sao? Người và sư thúc đều là người tốt đồ nhi trong lòng hiểu rõ." Trương Thành Lĩnh giữ chặt ống tay áo Chu Tử Thư thập phần thành khẩn nói, Chu Tử Thư trong lòng vui mừng: "Hài tử ngoan, vi sư biết con có lòng phúc hậu, hiểu rõ lý lẽ, ta đi thăm sư thúc con, đừng lo lắng, ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, leo núi mệt nhọc điều trị nội tức đi." Nói xong nhìn A Tương một cái lắc đầu với nàng, chính mình lại đi vào sâu trong sơn động đã thấy Ôn Khách Hành cầm đuốc trong tay kinh ngạc nhìn những ký hiệu xuất thần của phụ thân liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng không nói một lời chỉ dựa vào bả vai hắn. Ôn Khách Hành nâng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, hắn khóc qua một hồi trong lòng cũng nhẹ hơn, cũng đem tình cảm tự thương bỏ lại nói với Chu Tử Thư: "A Nhứ, ta tìm được biện pháp phụ thân đã nói qua. Thì ra phụ thân ngày đó ngồi yên ở đây nhớ tới ta, nói năm đó đặt tên cho ta là 'Diễn' là lấy ý bách xuyên nhập hải, rồi lại từ trong đạo lý Bách Xuyên nhập hải, hải nạp bách xuyên này, nghĩ đến phương pháp nghịch chuyển kinh mạch." Nói xong liền đem Ôn Như Ngọc viết như thế nào đảo ngược kinh mạch phương pháp tỉ mỉ giải thích một trận.
"Huynh hôm nay sở dĩ độc thương khó trị là bởi vì độc vào kinh mạch, tán vào phổi, hiện giờ dựa theo bí pháp phụ thân lưu lại điều tức phản vận nội lực, đem độc chất bức ra, lại dùng canh Mạnh Bà dư độc coi như không có gì đáng ngại nữa rồi."
"Thì ra là như thế..." Chu Tử Thư thấy những hình ảnh kinh mạch rậm rạp ám hiệu trong lòng cảm khái: "Lão nhân gia cả đời cứu người vô số, Huệ Trạch bốn phương, cho nên nhiều năm còn có thể lưu lại phương pháp kỳ diệu như vậy cứu tính mạng ta... Thật sự là..." Nghĩ đến Ôn Như Ngọc cả đời làm việc thiện tích đức lại chết không có chỗ chôn làm sao không hận nhân gian bất công, làm sao không hận Triệu Kính âm hiểm độc ác? Ôn Khách Hành thấy sắc mặt y liền biết y đặt mình vào vị trí, nghĩ đến suy nghĩ của mình liền nói: "A Nhứ, ta mới vừa rồi nhìn thấy thư tay phụ thân lúc này mới thất thố. Năm đó một nhà ta vội vàng rời cốc rất nhiều thứ của phụ thân còn chưa kịp mang ra. Về sau một đám ác quỷ Quỷ Cốc lại đem tiểu viện nhà ta lật lên trời, ta ngay cả một kiện tín vật của cha mẹ cũng không thể bảo tồn được, càng không thể an táng hai người họ..."
Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn thay hắn lau đi khóe mắt tàn lệ: "Đệ chính là tín vật tốt nhất của bọn họ, đệ sống thật tốt chính là hiếu thuận lớn nhất đối với bọn họ."
Ôn Khách Hành được y an ủi, vốn cũng là người sảng khoái tiêu sái trong lòng bi khổ một trận nói ra lại có ái lữ tri kỷ an ủi, năm xưa đau đớn liền tan thành mây khói, ở bên tai Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Huynh cùng ta cùng nhau sống thật tốt, tương lai sinh con cái cho Ôn gia ta có hậu, chẳng phải là càng thêm hiếu thuận sao?"
Chu Tử Thư phốc xuy một tiếng, một chưởng vỗ lên vai hắn: "Trước mặt di tích phụ thân đệ còn dám nói bậy?"
Ôn Khách Hành quả nhiên không nói bậy nữa nghiêm mặt nói: "A Nhứ, bí pháp phụ thân lưu lại ta đã đọc qua rồi, cái này tinh tế nói cho huynh nghe. Chuyện không nên chậm trễ, trong cơ thể huynh có độc, thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm, đêm nay chúng ta liền bắt đầu từ thủ thái âm phế kinh này, được không?"
Chu Tử Thư gật đầu, trong lòng biết đêm nay sau khi thử qua liền biết biện pháp này rốt cuộc cũng có tác dụng, nội lực của y tu vi rất sâu nghe Ôn Khách Hành tỉ mỉ giải thích biện pháp mà Ôn Như Ngọc lưu lại, phương pháp nghịch chuyển kinh mạch này lại là muốn bản thân tự mình do người khác phụ trợ, cùng ngày đó Ôn Khách Hành thay hắn hộ pháp rất khác nhau. Chu Tử Thư ấn theo cách Ôn Như Ngọc nói thử một chút chỉ cảm thấy nội tức vận chuyển cũng không có gì không thông tựa hồ có thể làm được trong lòng tự nhiên được an ủi. Trong núi không có việc gì, huyệt động này rời xa chim thú lại càng yên tĩnh chính là luyện công, việc không nên chậm trễ Ôn Khách Hành tự bảo Trương Thành Lĩnh cùng A Tương đi an bài ăn ở, chính mình lại ở sâu trong huyệt động này giúp Chu Tử Thư dụng công tiêu độc.
Phương pháp này vô cùng gian nan, lúc đầu tiến triển chậm chạp nhưng Chu Tử Thư trời sinh tính trầm ổn cũng không có ý nóng nảy lại cảm thấy một cái tính mạng này trước sau cũng là nhặt được, tùy ngộ mà an thuận theo tự nhiên cũng rất hợp với yếu chỉ cuat Ôn Như Ngọc. Mấy canh giờ sau y chỉ cảm thấy quanh thân tê dại, tay thái âm phế kinh từ trong tiêu đến giữa, dần dần thông thuận. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo dài của y lại nhấc tiểu y lên, liền thấy Trung Tiêu một chút màu đỏ son, chậm trãi dọc theo kinh mạch đi lên liền biết biện pháp này quả nhiên có hiệu quả. Màu đỏ son kia chính là tướng độc cổ, nghĩ đến cổ độc này bị nội lực của hắn bức bách nên mới hội tụ thành một thể dọc theo kinh mạch nghịch hành, nếu có thể bức ra giữa cá, liền có thể ly thể, trong lòng vui mừng vô cực, vội vàng đem y phục của y chỉnh sửa, lại cầm tay y, một cỗ nội lực nhu hòa từ Chu Tử Thư liên ngư huyệt dũng mà đến trợ giúp y nghịch thông kinh mạch, sớm một chút đem độc cổ này rút ra.