Sau đại hội Quân Sơn ngày 15 tháng 7, Cao Sùng đã trở thành mục tiêu của mọi người mà trong giang hồ ai cũng muốn có được, nguyên nhân cũng chỉ là lưu ly giáp trong tay hắn mà thôi. Kỳ thật trong tay Cao Sùng hiện giờ chỉ có hai khối lưu ly giáp của mình và Trương gia, ba khối còn lại đều đã chảy vào Tấn Châu, ngoại trừ Triệu Kính cùng Thiên Song thì cũng không ai biết. Nhưng thế nhân tham niệm là chuyện thường, đều cảm thấy trong tay chỉ có một khối lưu ly giáp cũng so với không có tốt hơn một chút. Mọi người đều biết hơn hai mươi năm trước Dung Huyền trộm bí tịch võ công thiên hạ cất giấu trong kho Võ Khố. Nếu kho Võ Khố này rơi vào tay người khác chẳng phải mình sẽ chịu thiệt thòi lớn sao? Bởi vậy mỗi người đều ra tay, các đại môn phái đem toàn bộ giang hồ lật lên trời, lý do là trả thù cho cái mạng Cái Bang Hoàng trưởng lão, Cao Sùng này lại giống như chui vào trời vào đất, không có nửa điểm bóng dáng.

Ngày đó Diệp Bạch Y không đi đại hội anh hùng Quân Sơn cũng là bởi vì ngày hôm trước uống rượu quá nhiều, sau khi tỉnh lại, nghe nói trên đại hội Quân Sơn mỗi người đều nháo đến mặt xám xịt, Ngũ Hồ minh chủ Cao Sùng thân bại danh liệt bóng dáng hoàn toàn không thấy, chúng quỷ núi Thanh Nhai càng đem đại hội anh hùng náo loạn long trời lở đất. Hắn hỏi thăm một đường nhưng mỗi người đều nói bất đồng, lại nói đám ác quỷ ác quán đầy rẫy tự mình phục tội, cũng có người nói danh môn chính đạo đại chiến ác quỷ vì thiên hành đạo mà đem quần quỷ thậm chí quỷ chủ đều giết dưới kiếm, nói lời này ngược lại tựa như mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, mỗi người nói đều rất sinh động, phảng phất như là chính mình đem một chưởng quỷ chủ kia đánh xuống vách núi.

Diệp Bạch Y đã trải qua thế sự lâu dài, hiện giờ xuất sơn chẳng qua là vì một lời hứa năm xưa, những chuyện xưa trên giang hồ này nghe được khiến ông ta thực phiền phức nên cũng lười để ý tới. Chỉ là chuyện xưa mọi người nói đủ loại nhưng đều chỉ có điểm chung, đều nói Quỷ Cốc cốc chủ kia tên là Ôn Khách Hành, chính là một thanh niên vả lại là sinh ra tướng mạo ôn nhuận như ngọc, sắc mặt thuần khiết, ánh mắt như hươu. Hắn đối với quỷ chủ này tướng mạo như thế nào ngược lại không để ý lắm chỉ là ba chữ "Ôn Khách Hành" này lại rất quen tai, suy nghĩ nửa ngày giật mình phát hiện người đêm đó ngẫu nhiên gặp được không phải cũng gọi là "Ôn Khách Hành" sao? Hắn tinh tế hồi tưởng lại trước đại hội Quân Sơn vốn là đã gặp qua đồ đệ của Tần Hoài Chương cùng tiểu tử đi theo hắn kia, cũng từng động thủ với người này, nhớ rõ tiểu tử kia một thân võ công hỗn tạp, chiêu số phức tạp không có khuyết điểm của chúng gia. Lúc ấy chỉ cảm thấy người này tuổi còn trẻ, có thể luyện võ công đến mức này quả thật nghiệp nghệ kinh người, lại muốn dựa vào tu vi của mình lại nhìn không ra lai lịch sư thừa của người này cho nên  không khỏi cảm thấy thú vị, lại không ngờ người này chính là Quỷ Cốc cốc chủ. Hắn nghĩ mình tung hoành một đời, lại bị người này giấu diếm, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Chỉ là lúc ấy Ôn Khách Hành cùng đồ đệ Tần Hoài Chương triền miên làm sao có nửa phần thống soái quần quỷ, vì thế cho nên Diệp Bạch Y tuy rằng chỉ nhìn ra người trẻ tuổi này võ công hỗn tạp lai lịch không rõ không giống danh môn chính đạo nhưng vẫn chưa nghiên cứu sâu. Bây giờ hắn đã biết Ôn Khách Hành chính là Quỷ Cốc cốc chủ, năm xưa lập trọng thệ nếu quần quỷ xuất sơn tất sẽ tru sát, chỉ là trước mắt có việc quan trọng khác, nghĩ đến hai người kia hơn phân nửa sẽ trở về Tứ Quý sơn trang, giờ phút này cũng tạm thời không để ý tới.

Sau đại hội anh hùng Diệp Bạch Y rời Quân Sơn, một đường không chút hoang mang chạy tới Tây Nam Thục Trung cũng là muốn tìm Long Uyên Các trong giang hồ. Long Uyên Các này cực kỳ thần bí, Long Uyên Các các chủ Long Tước cùng Ngũ Hồ Minh ngũ tử bình bối luận giao, am hiểu các loại cơ quan lỗ ban thuật. Cái gì mà lợi ích ngay cả mộc ngưu lưu mã đều là tiểu kỹ. Tứ Quý sơn trang thậm chí sau này có Thiên Song dùng để truyền tin tức cơ quan tước chính là Long Tước tạo ra. Diệp Bạch Y một đường đi tới thấy song núi vẫn như trước, cỏ cây vô tình, mặt đất cũng hoàn toàn thay đổi, chuyện cũ năm xưa cũng không thể rõ ràng ký ức, cho dù tự xưng là lặng yên hồng trần vẫn không khỏi thương hoài cảm khái. Đi tới nơi Long Uyên Các ở Thục Trung cũng đã là cuối tháng tám.

Diệp Bạch Y tìm Long Tước vốn là muốn hỏi hắn chuyện cũ năm xưa, Long Uyên Các ở sâu trong Thục Sơn đường xá gập ghềnh khó tìm, cũng không cần nhiều lời, Diệp Bạch Y võ công bây giờ thế gian vốn cũng không có gì có thể làm khóđược hắn. Càng gần núi, cạm bẫy cơ quan càng nhiều, nghĩ đến Long Tước này không muốn cùng thế gian có nửa điểm liên quan, một lòng quy ẩn giang hồ Diệp Bạch Y làm sao quản được nhiều, thấy chiêu phá chiêu, chỉ là đáng thương cho những bí thuật cơ quan mà Long Uyên Các tích góp được từ nhiều năm nay dọc theo đường đi bị Diệp Bạch Y phá hủy đến nỗi hư hại lại không nhẹ. Hắn một đường đi qua quan trảm tướng, cuối cùng đi tới một ngọn núi cao, lần này càng không có đường khác, chỉ có một cây cầu treo, Diệp Bạch Y nhìn thoáng qua cầu treo kia thở dài một hơi: "Tiểu tử, ngươi đều quen biết cái gì kỳ lạ cổ quái gia hỏa?"

Trên lưng hắn vốn mang theo một thanh trọng kiếm, cũng là ma tượng Dung Trường Thanh năm xưa chế tạo. Dung Trường Thanh giỏi luyện thuật, truyền thuyết kể rằng hắn dốc hết sức lực bình sinh chế tạo ra ba thanh lợi khí, một là thanh vô danh sau đó tặng cho Diệp Bạch Y, khắc tên hắn từ nay về sau trở thành Bạch Y Kiếm sau đó tặng cho Tần Hoài Chương đến Chu Tử Thư, hiện giờ lưu lạc ở Tấn Châu, một là Đại Hoang, được Dung Trường Thanh dùng để đổi một bình rượu cùng nửa bộ bí tịch võ công, hiện giờ không biết tung tích, một là Long Bối, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều kết cục của Long Bối kia. Hiện giờ thanh trọng kiếm trên lưng lại là Dung Trường Thanh đúc ở Trường Minh Sơn, có lẽ là ở trên núi năm tháng nhàm chán, thanh kiếm này lại dùng dược khắc rất nhiều hoa văn nhìn rất là hoa lệ. Diệp Bạch Y kỳ thật không để ý đến những vật này, chỉ là bởi vì kiếm này là Dung Trường Thanh đúc nên hắn vẫn mang theo bên người. Hắn đã mấy chục năm chưa từng cùng người khác luận võ, lấy công lực của hắn đồng người động thủ, cũng không dùng được binh khí, mang theo thanh trọng kiếm này chẳng qua là lưu lại một nhớ niệm trong lòng mà thôi. Hắn thấy cầu treo này biết bên kia cầu treo này cũng không phải Long Uyên Các mình muốn tìm, dưới cầu treo cơ quan trùng trùng điệp điệp, nếu không có sự vật trọng yếu, ở trong vực sâu bày ra cơ quan lại vì sao lại có? Hắn lấy thanh trọng kiếm trên lưng, ngâm dài một tiếng tung người nhảy vào trong vực sâu, một thân bạch y phiêu phiêu trong khoảnh khắc liền chìm vào trong mây mù.

____

Đặng Khoan và Cao Tiểu Liên thương nghị thật lâu rốt cuộc cũng quyết định tạm thời theo Chu Tử Thư trở về Tứ Quý sơn trang. Chu Tử Thư thấy hai người họ chịu buông định kiến cũng vui mừng, y lúc này tự biết dư mệnh không nhiều tâm tư hết sức mềm mại, mắt thấy đôi thiếu niên nam nữ này có tình cảm với nhau liền không đành lòng để cho bọn họ vì những giang hồ phân tranh mà chịu chết. Trong đoàn người này chỉ có Tào Úy Ninh thật sự không giữ được, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải rưng rưng từ biệt A Tương, tự hồi Thanh Phong kiếm phái. Một đoàn sáu người rời khách điếm Bình An ngày đi đêm ngủ, ít ngày đã đến địa giới Tứ Quý sơn trang Côn Châu. Tứ Quý sơn trang vắng vẻ nhiều năm. Năm đó khi Chu Tử Thư rời đi còn có bộ hạ cũ không muốn rời khỏi nhà ở lại nơi này chiếu cố phần mộ quản lý cơ nghiệp sơn trang, những người này đều đi, trong Tấn Châu vương phủ bởi vậy ở nơi cũ của Vương phi cũng từng đến chăm sóc mọi việc sơn trang. Chỉ là sau khi Chu Tử Thư rời Tấn Châu sau đó cũng không có ai đến quản lý. Hiện giờ đoàn người lên núi thấy trong sơn trang tuy rằng bốn phía bụi bặm chồng chất mạng nhện vờn quanh, đình viện hoang vu nhưng cũng không phải hoàn toàn rách nát. Chu Tử Thư đi vào cửa lớn, mặc dù thấy sơn trang như thế nhưng giờ lại khác ngàn vạn lần so với ký ức năm xưa, trong lòng vẫn nhịn không được cảm khái muôn vàn, trầm mặc thật lâu, mới nói: "Trước kia không phải như vậy..."

Ôn Khách Hành một đường đi tới, chỉ cảm thấy Tứ Quý sơn trang này đầy núi kỳ hoa dị thảo khiến lòng người sảng khoái, đoan địa một đường thịnh cảnh,nghĩ đến Chu Tử Thư thuở nhỏ lớn lên ở chỗ này, nghĩ cũng là trải qua một đoạn thời gian vô ưu vô lự, trong lòng cũng trấn an. Vào sơn trang đã thấy nơi này dù sao cũng hoang vu hơn mười năm đình đài lầu các có nhiều phai nhạt, tuy nói không phải hoàn toàn hoang phế nhưng chung quy không thể so sánh với Tam Bạch sơn trang. Hắn thấy Chu Tử Thư thần sắc ảm đạm trong lòng thở dài nhẹ giọng nói: "A Nhứ, ta thấy sơn trang này cũng không có gì đáng ngại, nghĩ là lâu không có người ở, quét dọn một phen là tốt rồi. Ngày mai ta cùng Thành Lĩnh đi dưới chân núi mua chút đồ dùng gia đình, có hơi người ở liền sẽ tốt lên." Nói xong đẩy đẩy Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh vốn ngưng thần nhìn nền gạch trong đình viện, chỉ cảm thấy trên những viên gạch kia tựa hồ khắc hoa văn cổ quái gì đó, chỉ là che dấu dưới cỏ dại lại nhìn không rõ lắm. Cậu bị Ôn Khách Hành đẩy như vậy đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Sư thúc nói phải, có việc đệ tử phục vụ công sức, đợi lát nữa đồ nhi liền đem sơn trang trên dưới quét dọn sạch sẽ sư phụ đừng lo lắng." A Tương nhìn trái nhìn phải, nàng thuở nhỏ lớn lên trong Quỷ Cốc, trong Quỷ Cốc kia có chỗ gì tốt? Thanh Nhai Sơn sơn thanh thủy tú, nhưng lại là ở trong thung lũng cũng tìm không ra mấy chỗ có thể ở. Thấy phong cảnh Tứ Quý sơn trang tú lệ, tựa hồ so với Núi Thanh Nhai còn phồn hoa náo nhiệt hơn tâm tình tịch mịch chia lìa với Tào Úy Ninh trên đường đi cũng quên đi vài phần, lôi kéo Cao Tiểu Liên tới đây xem một chút, nơi đó nhìn một chút, cười hì hì nói: "Chu đại ca, ta thấy chỗ này của huynh rất tốt!" Đặng Khoan làm người chững chạc, tự nghĩ lần này ăn nhờ ở đậu mọi việc nên cẩn thận, liền nói: "May có được trang chủ thu nhận, ta có sức lực sẽ chỉnh đốn việc quét dọn, những việc này đều do tiểu chất gánh vác là được."

Chu Tử Thư thấy mọi người an ủi mình ngược lại có chút ngượng ngùng: "Được rồi, Đặng huynh đệ, ta vốn nghĩ sơn trang tuy rằng hoang vu còn không đến mức này, hiện tại xem ra là ủy khuất ngươi cùng Cao tiểu thư." Kéo tay Ôn Khách Hành: " Lúc nữa lại gọi A Tương cùng Thành Lĩnh đi ra ngoài mua sắm là được, Đặng huynh đệ cùng Cao tiểu thư xa xôi là khách, ta dẫn các ngươi đi dạo chung quanh cũng dễ chọn một chỗ ở."

A Tương cùng Trương Thành Lĩnh nghe xong tự nhiên không nói gì, Chu Tử Thư hơn mười năm không về hôm nay mới vào sơn môn, chuyện cũ của sơn trang dâng lên trong lòng dường như so với mười năm bên Trọng Minh Uyển còn rõ ràng hơn. Tứ Quý sơn trang nhập môn chính là một đình viện thật lớn, tiền đường gọi là Vân Đạm Phong Khinh Đường, trong đình viện có mấy gốc mai thụ, lúc này đã ngậm nụ chờ thả, dưới cỏ dại che khuất, lại là một mảng lớn gạch đá bông tuyết, nguyên bản khắc đồ họa bát quái cửu cung, chính là dùng bởi đệ tử Tứ Quý sơn trang tập võ luyện công. Trong góc đình viện còn có một tinh túc hai mươi tám trận, cũng là cơ quan đến từ Long Uyên Các, hiện giờ những pho tượng kia trải qua năm tháng phần lớn phong hóa, cơ quan dưới chỉ sợ cũng đã mục nát vô dụng, nhất thời cũng không rảnh để ý tới. Y kéo tay Ôn Khách Hành nhỏ giọng nói: "Nơi này chính là Vân Đạm Phong Khinh Đường. Trước kia là chỗ sư phụ sinh hoạt hàng ngày, dạy dỗ đệ tử. Phía trước là Hạnh Hoa Xuân Thâm Quán, là nơi đệ tử sơn trang chúng ta đọc sách tập văn... Ngày lễ tết, tất cả mọi người ở đây để giữ năm mới ... Qua Hạnh Hoa Xuân Thâm Quán chính là Lạc Nguyệt Các, trước kia là nữ quyến ở, nuôi rất nhiều tiểu động vật... Rất náo nhiệt." Y ở bên tai Ôn Khách Hành thì thầm, Cao Tiểu Liên tâm tư tỉ mỉ, thấy hai người họ như vậy liền kéo ống tay áo A Tương, lại nháy mắt với Trương Thành Lĩnh, bốn tiểu bối liền ở lại Vân Đạm Phong Khinh Đường, hai người họ cũng không để ý.

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư tay trong tay đồng hành một đường nhìn không kịp, trong sơn trang phòng ốc này khắp nơi chất đống bụi bặm, nhất thời cũng khó ở được người, liền hỏi: "A Nhứ, trước kia huynh ở đâu vậy?"

Chu Tử Thư chỉ chỉ Lạc Nguyệt Các tây sương: "Khi ta còn bé là ở chỗ đó..."

Ôn Khách Hành liền cười nói: "Được, chúng ta đi xem phòng huynh khi còn bé." Nói xong liền lôi kéo y vào tây sương phòng, trong phòng này bụi bặm đầy đất, ngay cả bàn ghế trên giường hồ cũng tích một tầng tro thật dày, trong phòng ngoại trừ sách vở, mấy loại đồ chơi, nhưng cũng không có bài trí gì, thập phần bình thường. Ôn Khách Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt đất góc tường chất đống một quyển sách trúc, lại nghe Chu Tử Thư nhẹ nhàng "A" một tiếng liền chạy tới cẩn thận nhặt quyển trúc lên, lại là một tấm hồng mai đồ, nghĩ đến là niên đại đã lâu nên giấy cũng ố vàng, chỗ trang trí cũng có nhiều tổn hại. Chu Tử Thư nhìn tấm hồng mai đồ này lại nhớ tới tấm năm đó mình mang đến Tấn Châu, hiện giờ vẫn ở lại Trọng Minh Uyển rơi vào trong tay Hách Liên Dực, nhưng cũng chỉ còn lại một đóa bạch mai. Y cúi đầu nhìn bức họa này, chỉ cảm thấy đóa hồng mai kia gai tim chói mắt, Ôn Khách Hành cách bả vai y quan sát bức tranh hồng mai này, thấy bút pháp này bình thường, đề chữ lại là "Tứ quý hoa thường tại, cửu châu mọi việc đều biết" trong lòng khẽ động, nhẹ giọng hỏi: "Là sư phụ vẽ sao?"

Chu Tử Thư nghe hắn gọi Tần Hoài Chương làm "Sư phụ" trong lòng vui mừng gật đầu nói: "Đúng vậy, tám mươi mốt đóa hoa mai này chính là tám mươi mốt người của sơn trang, cửu cửu quy nhất, đều chôn vùi trong tay ta..." Y đem bức tranh kia cẩn thận buông xuống đối với Ôn Khách Hành nói: "Phòng này cũ rồi, không có gì đẹp mắt. Chúng ta đi Vọng Hương Các, nơi đó giáp với nước bụi cũng ít đi một chút. Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua hồng mai đồ kia liền theo Chu Tử Thư ra khỏi sương phòng, xuyên môn hướng tây quả nhiên là một nơi thủy các, bên ngoài Thủy Các lại là một mảnh rừng mai kéo dài ra ngoài sơn trang, nghĩ đến năm đó quy hoạch Tứ Quý sơn trang này cũng là danh sĩ phong lưu, hàng xóm thủy quan hoa này ý nhã thú thiên thành, nhưng cũng có chút khó có được. Hắn thấy thoải mái, lúc này mới thấy Trương Thành Lĩnh chờ vẫn chưa đi theo, mỉm cười cảm thấy bọn họ cũng thức thời. Chu Tử Thư đứng bên cạnh Thủy Các dựa vào lan can mà đứng, cúi đầu nhìn hồ nước. Bây giờ là mùa đông, Côn Châu mặc dù ấm áp, Tứ Quý sơn trang dù sao cũng là ở trong núi, trên mặt nước ao phủ một lớp băng mỏng nhiều năm tàn hà không có người quét dọn cũng đều khô héo trong nước. Y nghĩ mình bây giờ mới chỉ là tháng ba e rằng cũng khó có thể gặp lại sơn trang ngày xưa thịnh cảnh, quay đầu tế bái sư phụ cùng Cửu Tiêu, an bài tốt Thành Lĩnh là được, vật ngoài thân,cần gì phải nhớ nhiều liền không khổ sở nữa quay đầu nói với Ôn Khách hành: "Nơi này phong cảnh tốt nhất, chúng ta ở nơi này, được không?"

"Đương nhiên là được. " Ôn Khách Hành cầm hai tay y, thấy điểm đỏ thẫm giữa cổ tay Chu Tử Thư đã không còn, nghĩ đến hắn sợ bị mình nhìn ra manh mối liền đem nó ẩn đi, chính hắn vốn cũng làm chuyện tương tự. Giữa hai người vốn biết người biết ta, không có lời nào không nói nhưng mặc dù trong lòng có linh tê, chung quy không thể nhìn thấu tâm ý của nhau. Hắn lại không biết cổ độc trong cơ thể Chu Tử Thư đã vào kinh mạch quanh thân, cho dù hắn xả thân hợp cổ cũng là không có thuốc cứu, thầm nghĩ cùng Chu Tử Thư ở chỗ này an ổn đón năm mới còn có hai tháng thời gian, còn kịp... Đè nén trong lòng chua xót: "Thành Lĩnh bọn họ ở sương phòng ban đầu của huynh lui tới cũng thuận tiện."

Trương Thành Lĩnh cùng A Tương xuống núi đi mua vật dụng cần thiết, Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên không có việc gì để làm, liền đem mấy gian phòng ở phía Tây Lạc Nguyệt các quét dọn ra chuẩn bị sau này ở lại. Ôn Khách Hành đi dạo trong sơn trang nửa ngày, tìm ra mấy chậu than đều thanh lý ra, lại đi nhìn dưới bếp một chút, tuy nói đã lâu không có người sử dụng, các vật dụng vẫn còn đầy đủ, trái phải không có việc gì liền đem nhà bếp dọn dẹp một phen.

Đợi đến khi A Tương cùng Trương Thành Lĩnh vội vàng kéo một chiếc xe lớn trở về sắc trời đã tối, hai người họ trong tay có tiền, lại đều là tâm tính thiếu niên, cái gì mà trư dương tửu gạo, than đốt điểm tâm, thậm chí là đồ ngủ các loại cũng mua một đống lớn, Ôn Khách Hành nhìn thấy thì buồn cười, nhưng cũng may mắn mang theo A Tương đến, mọi việc cẩn thận đồ đạc cũng mua chu toàn. Đêm nay đoàn người ăn lung tung một bữa mì, mỗi người trở về phòng ngủ. Trong sơn trang thập phần yên tĩnh, Ôn Khách Hành đóng cửa phòng ngủ Thủy Các, châm chậu than lên chuyển đến bên cạnh giường. Chu Tử Thư ngồi trên giường, một thân tẩm y màu trắng dùng chăn mới mua quấn chân. Y phiêu bạt đã lâu rốt cuộc cũng trở về Tứ Quý sơn trang, bên cạnh có người tri kỷ trong lòng thích, thần sắc trên mặt nhu hòa, dưới ánh đèn nhàn nhạt xem ra thật sự là thanh lệ khó tả. Ôn Khách Hành ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm tay y: "A Nhứ, mệt rồi sao?"

"Về đến nhà, ta không mệt mỏi. Hơn nữa công việc đều là các ngươi làm, ta có cái gì mệt mỏi?" Chu Tử Thư cười cười, y xuất thân tôn quý, khi còn nhỏ bên người luôn đi theo rất nhiều tôi đồng hầu hạ, cho dù vào Tấn vương phủ cũng có ma ma, doanh quan chuyên môn chiếu cố y, vào Tứ Quý sơn trang làm đồ đệ Tần Hoài Chương thấy y thân thế đáng thương cũng không để y làm tạp dịch mà các đệ tử đều phải làm, bảo y chuyên tâm đọc sách tập võ là tốt rồi. Sau này vào Tấn Châu vương phủ, thân phận tôn quý lại càng không làm nửa điểm việc vặt. Ôn Khách Hành ấu niên ở trong Quỷ Cốc chính là người hầu của lão cốc chủ, mọi tiện dịch đều đã làm, hiện giờ là cùng ái lữ về nhà, một ít việc vặt đương nhiên sẽ không để Chu Tử Thư động thủ. Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay Chu Tử Thư hơi rét run liền nói: "A Nhứ, huynh lạnh sao? Huynh có muốn thêm lửa không?"

Chu Tử Thư lắc đầu dựa vào trong ngực Ôn Khách nhắm hai mắt lại. Thủy các này rất rộng rãi, giá sách, lư hương đều bị Ôn Khách Hành đẩy sang một bên liền hết sức sáng sủa, đối diện giường hồ chính là một cánh cửa cực lớn, bên ngoài chính là rừng mai, trong đêm tĩnh lặng mơ hồ hương mai trộn lẫn hương thơm trên người Chu Tử Thư, thật sự là hun người muốn say. Ôn Khách Hành ôm y nằm xuống, ở trong mùi hương trùng trùng điệp điệp này, hắn lại có chút hoảng hốt, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thực sự là hấp dẫn lớn nhất trong thiên địa, cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, hôn Chu Tử Thư phát tâm: "A Nhứ, chăn bông quá mỏng, ta lại đi tìm mấy cái."

Trên người Chu Tử Thư kết ấn cũ đã mất, tuy miệng vết thương còn chưa khép lại, nhưng nghĩ đến cũng chỉ là chuyện mấy ngày nay. Y tuy rằng không biết Ôn Khách Hành trồng uyên cổ cho mình nhưng uyên ương trùng trong cơ thể lại bắt đầu khởi động không ngừng, muốn cùng uyên ương trùng ôm lấy, quấy nhiễu tình dục trong lòng y bốc lên, cũng là khó chịu. Chỉ là y biết mạng mình không lâu, không dám thân mật với Ôn Khách Hành nữa, mạnh mẽ nhịn xuống, thấy hắn lấy cớ xuống giường, liền biết hắn cũng đang nhẫn nại, thở dài một hơi nhìn mấy khối than lửa trong chậu than xuất thần. Ôn Khách Hành ôm một cái chăn gấm trở về, đã thấy Chu Tử Thư nhìn than lửa xuất thần, hắn theo ánh mắt Chu Tử Thư nhìn lại, liền nhìn thấy một đống gỗ nhỏ bên cạnh chậu than, cũng là mình từ trong phòng tiện tay nhặt lên châm lửa dùng. Thấy Chu Tử Thư ngẩn người với những khối gỗ kia, hắn cũng nhìn kỹ vài lần liền nhìn ra những khối gỗ nhỏ kia mặc dù trải qua năm tháng ăn mòn, vẫn mơ hồ có thể thấy được là điêu khắc tiểu mộc mã, tiểu dương các loại. Hắn thấy Chu Tử Thư thần sắc thê lương, trong lòng biết có gì khác thường, nhẹ nhàng nhặt những khối gỗ nhỏ kia lên: "A Nhứ..."

Chu Tử Thư tiện tay cầm lấy một con ngựa gỗ: "Mấy thứ này sao lại ở đây chứ..." Lời còn chưa dứt, sống mũi chua xót cơ hồ rơi lệ. Hóa ra đây đều là y trước kia tiện tay khắc tới dỗ sư đệ Tần Cửu Tiêu, y cầm con ngựa gỗ thối rữa hơn phân nửa kia liền nhớ tới khi còn bé ngồi dưới cây mai từng nét từng nét từng nét khắc tiểu mộc mã, Tần Cửu Tiêu khi đó mới chưa tới sáu tuổi, tính tình nóng nảy vây quanh y đi tới đi lui, chốc lát nói "Sư huynh, là lỗ tai!", một lát lại nói, "Sư huynh, ánh mắt Tiểu Mã cũng phải có!" Đem Chu Tử Thư nói đến phiền, buộc nó ngồi xổm nửa canh giờ ngựa bước, vẫn không chịu dừng miệng. Nhớ tới Tần Cửu Tiêu, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa gỗ này, y vì Tần Cửu Tiêu làm bao nhiêu đồ chơi nhỏ chính mình cũng không nhớ rõ, đứa nhỏ vây quanh y nói "Lỗ tai tiểu mã", luôn gọi "sư huynh, sư huynh" cũng không thể sống qua hai mươi tuổi. Cửu Tiêu chết trận ở Lệ Nam có liên quan đến Hách Liên Dực hay không hiện giờ đã là một vụ án treo, rốt cuộc không rõ ràng hỏi không rõ. Y biết Hách Liên Dực đối với Tần Cửu Tiêu từ trước đến nay luôn đề phòng kiêng kỵ, việc này nếu không phải bút tích của Hách Liên Dực y cũng khó có thể toàn tin, chỉ là là đúng thì như thế nào, không đúng thì lại như thế nào, Cửu Tiêu không trở về được nữa, Tứ Quý sơn trang cũng không trở về được nữa, cuối cùng y không lâu liền muốn đi dưới cửu tuyền tự mình tạ tội, chỉ mong sư phụ dưới suối vàng có biết, niệm y rốt cục tìm về nhị sư đệ, không đến mức quá mức thương tâm mà thôi.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư rơi lệ, lại có cái gì không rõ nhỏ giọng nói: "A Nhứ, xin lỗi, ta không biết đây là thứ quan trọng nên đã đốt cháy một ít." Nói xong từ trong ống tay áo lấy ra một cái khăn tay đưa cho y.

Chu Tử Thư lấy lại bình tĩnh nhận lấy khăn tay lau đi khóe mắt nước mắt, Ôn Khách Hành nhẹ giọng hỏi: "Đây... Là của sư đệ của huynh?" Thấy vẻ mặt Chu Tử Thư thê lương, vội vàng nói: "A Nhứ, huynh không muốn nói, liền không cần phải nói."

Chu Tử Thư cười nhạt: "Giữa ngươi và ta còn có cái gì không thể nói không thể hỏi?" Y vuốt ve lưng con ngựa gỗ nhỏ kia: "Cửu Tiêu nhỏ hơn ta tám chín tuổi, từ nhỏ đã rất tôn kính ta, luôn đi theo ta. Tính tình nó hoạt bát, miệng cũng ngọt, nếu ngươi nhìn thấy nó nhất định cũng sẽ thích nó."

Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn con ngựa nhỏ kia, tuy rằng trải qua năm tháng, vẫn nhìn ra con ngựa gỗ này lúc trước khắc thập phần tinh xảo, vó ngựa, bờm ngựa đều tỉ mỉ khắc, có thể tưởng tượng được người khắc mộc mã này mang theo một lòng nhu tình, từng nét từng nét, khắc ra một con ngựa nhỏ như vậy. Hắn đưa tay sờ sờ con ngựa nhỏ kia, nhớ tới khi còn bé mình ở trong Quỷ Cốc dỗ A Tương như thế nào, lại nhớ tới nếu năm đó chưa từng bỏ qua có phúc cùng Chu Tử Thư cùng nhau lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, hắn tự nhiên cũng sẽ tỉ mỉ khắc một con cho mình như vậy, hoặc là rất nhiều con ngựa gỗ nhỏ. Hai người sóng vai ngồi trên giường, nhìn con ngựa gỗ trong tay, thật lâu sau, Ôn Khách Hành nhẹ giọng nói: "Dưới hoàng tuyền hắn có tri, biết huynh nhớ thương hắn như vậy nhất định... nhất định cũng vui mừng."

"Tiểu tử hồ đồ kia." Chu Tử Thư cười khẽ: "Nó khi đó có người trong lòng, nhưng cho đến khi nó chết ta cũng không biết tiểu tử hồ đồ kia nhìn trúng ai." Nhớ tới Cửu Tiêu trước kia, đang xúc động tâm sự mềm mại nhất trong lòng Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành thấy y nói thập phần ôn nhu triền miên, biết tần Cửu Tiêu ở trong lòng y phân lượng thật sự không ai sánh kịp, lại nghĩ lúc y còn thiếu niên có sư đệ yêu hắn kính trọng y không đến mức quá mức cô độc, trong lòng cũng thay y vui mừng, ôn nhu nói: "A Nhứ, hắn kính trọng huynh là bởi vì huynh là đại sư huynh của hắn, đáng để hắn đối đãi huynh. Sau này huynh cũng phải yên ổn sống sót, vì hắn, cũng vì ta, được không?" Hắn nói như vậy, là bởi vì quyết định lấy mạng đổi mạng, giải uyên ương cổ trên người Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lại cho rằng hắn chỉ hai người cả đời hứa hẹn, nghĩ đến mạng mình không lâu làm sao có thể nói đến tương lai? Chỉ là không thể khiến Ôn Khách Hành nhìn ra liền đem con ngựa gỗ kia buông xuống, nắm chặt tay Ôn Khách Hành: "Được, chúng ta đều sống sót thật tốt, ai cũng không được khinh tiện tính mạng." Y nói như vậy cũng là muốn Ôn Khách Hành sau khi mình chết không thể liều chết, tuy nói y biết tính tình Ôn Khách Hành chưa chắc sẽ nghe nhưng chỉ có thể hy vọng tương lai thật sự đến bước đó, hắn cố niệm tình cảm hôm nay cùng mình sau này sẽ sống tốt.

"Được, chúng ta đều sống thật tốt." Ôn Khách Hành cười nói: "Ai chết trước, người đó chính là vu quy vương bát đản."

Chu Tử Thư phốc một tiếng cười ra: "Người miệng đầy người của ngươi đi đâu rồi? Những lời thô lỗ như vậy cũng nói ra khỏi miệng?" Nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau ở Việt Châu, mình giả làm một tên ăn mày nhưng cũng nói không ít lời thô tục. Hai người nhìn nhau cười, đều nhớ tới Việt Châu xuân nhật lần đầu gặp nhau, trong lòng tràn đầy ý ấm áp.

Đêm nay hai người ôm nhau ngủ một đêm không nói gì, sáng sớm Chu Tử Thư tỉnh lại, chỉ cảm thấy hương mai đập vào mặt, thì ra hoa mai bên ngoài Thủy Các lại nở khá nhiều. Y khoác áo xuống giường, Ôn Khách Hành không ở trong phòng, trời sớm mơ hồ nghe được tiếng ồn ào bên kia Vân Đạm Phong Khinh Đường, có lẽ Ôn Khách Hành đang chỉ đạo Trương Thành Lĩnh luyện võ. Y chỉnh tề lại mình thấy hoa mai ngoài đình viện quả nhiên nở rất đẹp, nhớ tới năm xưa cùng Cửu Tiêu chôn xuống mấy vò rượu hoa mai, hiện giờ trên người không còn đinh thương, uyên ương cổ này dù sao cũng không có thuốc để giải, còn cẩn thận cái gì? Không bằng đào ra cùng Ôn Khách Hành cùng thưởng thức.

Chủ ý đã định liền cất bước đi ra khỏi Thủy Các đi về phía Vân Đạm Phong Khinh Đường, đã thấy không quá một đêm Trương Thành Lĩnh, Đặng Khoan, A Tương đã quét dọn nơi này sạch sẽ, cỏ dại loạn thạch trong đình đều đã được nhổ sạch, tuy nói chỗ tổn hại không thể chữa trị từng cái một nhưng so với hôm qua đã khác nhau một trời một vực. Chu Tử Thư trước mắt sáng ngời, thấy Trương Thành Lĩnh luyện bát quái chưởng trước cọc hoa mai, Ôn Khách Hành quả nhiên ở một bên lên tiếng chỉ đạo, dạy cậu khi xuất quyền phát lực bên hông như thế nào, dung hợp nội kình nhưu thế nào, Trương Thành Lĩnh thi hành theo quy định, một quyền một chưởng so với trước kia hữu lực hơn nhiều. Đặng Khoan lúc này công lực đương nhiên cao hơn Trương Thành Lĩnh rất nhiều, tự tại một bên luyện tập, Cao Tiểu Liên cùng A Tương ngồi ở hành lang, hai thiếu nữ tuổi tương đương, có nói không hết thì thầm cũng không biết các nàng lẩm bẩm nói cái gì. Ôn Khách Hành nghe thấy tiếng bước chân của Chu Tử Thư, quay đầu mỉm cười với y, y một thân trường bào màu đỏ nhạt, dưới ánh mặt trời càng phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ vô hạn, sức sống phấn chấn, Trương Thành Lĩnh hành lễ với y, lớn tiếng nói: "Chào buổi sáng sư phụ!" Ôn Khách Hành lại chỉ cười với y, trong mắt một đôi đào hoa thâm tình vô hạn, ôn nhu nói: "A Nhứ..."

Chu Tử Thư bình sinh sở nguyện, chính là cuối cùng có một ngày có thể trở lại trước Vân Đạm Phong Khinh đường này, tình cảnh này giống như một hồi mộng đẹp của túy sinh mộng tử vậy. Trước khi chết, rốt cục vẫn nhìn thấy một màn này sau này năm tháng dài đằng đẵng, chính là thiên ba dịch tạ, vật đổi tinh di chỉ nguyện tuổi tác hiện giờ triều, đời này không có gì muốn nữa. Hoa có ngày nở trở lại, người không còn thiếu niên, thời gian thiếu niên của y toàn bộ vứt ở Trọng Minh Uyển lịch lịch không chịu nổi nhìn lại, thịnh niên không còn, hoa nở hoa tạ ơn, mười năm đại mộng đều không bằng người trước mắt này nhìn lại gọi lên một tiếng "A Nhứ". Y chậm rãi đi qua, từng bước từng bước đi tới trước người Ôn Khách Hành kéo tay hắn lại, trong mắt nhu tình như nước cũng thấp giọng nói: "Lão Ôn..." Từ nay về sau, vô luận dư sinh ngắn ngủi cỡ nào, cũng chỉ nguyện ở trong thanh âm này hô ứng vượt qua, tâm chi sở thiện, cửu tử bất hối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play