Sáng sớm khi Hách Liên Dực đứng dậy, Chu Tử Thư đã tập kiếm trở về đứng ở sau bình phong thay quần áo. Hách Liên Dực lặng yên không một tiếng động đi qua, thấy Chu Tử Thư vừa mới cởi trung y ướt đẫm mồ hôi, lộ ra thân thể còn có vẻ đơn bạc. Khôn Trạch nam thân thể mềm dẻo hơn nam tử bình thường, nhưng cũng không mềm mại như nữ tử. Trên người Chu Tử Thư làn da trắng như tuyết, trước ngực vai, điểm điểm ấn ký, giống như lạc mai rực rỡ, rất khiến người ta động lòng người. Trời thời vẫn còn sớm, Hách Liên Dực thấy bộ dáng của y như vậy cực kỳ muốn ôm lấy thân thiết một phen, nhưng hắn thuở nhỏ đọc thánh hiền thư, được phu tử dạy dỗ, lại là con trai trưởng Nguyên phi, thân phận quý trọng ngày thường tự xưng là trong lòng mang đại nghĩa, cũng không mê luyến chuyện thanh sắc khuyển mã này, lúc này mặc dù đối với cảnh đẹp nhưng cũng mạnh mẽ khắc chế. Chỉ là thiên lý nhân muốn tương giao, nhiều vẫn là người muốn hơn một bậc, hắn đang ở trong năm thịnh đại, trước kia chưa từng có niềm vui Càn Khôn, mới có được Chu Tử Thư, nếu muốn một mực áp lực, cũng là thập phần gian nan, lại nghĩ Chu Tử Thư tập võ, từ trước đến nay luôn cảnh giác, ngày thường đoan trang tự kiềm chế, xuống giường liền một tấc da thịt cũng không chịu lộ ra, hôm nay trần thân lộ thể trước mặt mình như vậy, chẳng lẽ cũng tồn tại một sở nữ tự tiến cử? Liền đi qua vén mái tóc dài của Chu Tử Thư lên, thấy vết cắn sau gáy bị sưng đỏ, da thịt đầu vai nóng bỏng lúc này mới giật mình phát hiện không ổn, sờ sờ trán Chu Tử Thư, nóng như bình thường, liền hiểu được thì ra Chu Tử Thư đứng bất động như vậy, cũng không phải cố ý dụ dỗ, mà là sinh bệnh.
Hắn thở dài, ngày đó đại hôn Chu Tử Thư trời chưa sáng liền đi trong viện luyện kiếm chỉ mặc một thân trung y đương nhiên sẽ bị nhiễm phong hàn, lập tức ôm y trở về giường, đưa người đặt ở trong chăn còn có dư ấm, đem y vững vàng che lại, gọi Cao Ngọc Dung đi truyền thái y. Cao Ngọc Dung đi không bao lâu, liền mang theo một y chính, thật cẩn thận ở bên ngoài rèm nói: "Thế tử gia, thời điểm này, bên ngoài đương thời chỉ có Từ thái y..."
Hách Liên Dực thấy bên ngoài Noãn các quỳ một thư sinh mặt trắng, chính là tộc đệ Từ Hải Thành của Tấn vương trắc phi Từ thị. Từ thị đã chết, lưu lại một đứa con trai út là Hách Liên Tường, cho tới bây giờ rất được Tấn vương sủng ái. Từ Hải Thành này thường ngày làm việc cẩn thận trong thái y quán, không lui tới với Hách Liên Tường, cũng không có ý gì bất chính. Mắt thấy Chu Tử Thư sốt dữ dội, Hách Liên Dực cũng đành phải gọi hắn vào bắt mạch.
Chu Tử Thư mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, chỉ mở to hai mắt nhìn Hách Liên Dực bên giường, ánh mắt mê ly hiển nhiên là choáng váng đầu óc. Hách Liên Dực trong lòng thương tiếc, kéo một bàn tay y ra khỏi chăn gấm, đắp một khối khăn mỏng lên, Từ Hải Thành hành lễ liền quỳ xuống trước giường thêu, ba ngón tay cách nhau chạm vào cổ tay Chu Tử Thư, lẳng lặng nghe một lần, trên mặt lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng: "Thế tử gia xin đừng lo lắng, Thế tử phi mạch tượng mạnh mẽ, đây không phải là tượng phong hàn chính là điềm báo tín kỳ."
Hách Liên Dực ngẩn ra, bất giác nắm chặt tay Chu Tử Thư: "Tín kỳ của đệ ấy đến tháng ba mới tới—— trước khi thành hôn mới vừa mới ——"
Từ Hải Thành biết Hách Liên Dực bên người đều là nữ tử, lại quý là Thế tử, làm việc đoan phương, đối với chuyện Càn Khôn không khỏi không đủ hiểu rõ bèn vội nói: "Thế tử phi răng còn nhỏ, tín kỳ chưa ổn định, cũng là thường có. Bây giờ tân thừa ân trạch, tình hảo hài hòa, nghĩ đến khó tránh khỏi... Khó tránh khỏi..." Lời nói tiếp theo cũng khó có thể mở miệng.
Hách Liên Dực vừa nghe liền hiểu được mấy ngày nay Chu Tử Thư thân mật với mình, trải qua khí Càn Nguyên dẫn đến tín kỳ đến trước thời hạn, trong lòng lại có chút tự đắc. Ho khan một tiếng liền nói: "Thì ra là như vậy. Vất vả Từ thái y, mau lui xuống nghỉ ngơi đi." Suy nghĩ một chút lại nói: "Hai người ta lần đầu tiên... Lần đầu tiên... Có gì phải để ý không?'
Từ Hải Thành sắc mặt xấu hổ nói: "Thế tử gia không cần lo lắng nhiều, từ xưa Càn Khôn giao hòa, âm dương hội đều là thiên địa chính lý, Thế tử phi mạch tượng vững vàng, chỉ cần dùng nhiều nước đường, bảo vệ nguyên khí liền không có gì đáng ngại."
Hách Liên Dực nghe xong xoay người vuốt ve hai má Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy xúc tu nóng bỏng thấy bên má y nổi lên ửng đỏ, giống như hồng mai mới nở trong mắt hắc bạch phân minh từ trước đến nay cũng giống như bịt kín một tầng hơi nước. Bộ dáng này thật sự là chưa từng thấy, lại thấy hắn y một tay lên ôm lấy tay áo của mình, mặc dù cũng không phải cố ý như thế, nhưng chính là bởi vì hành động vô ý này ngược lại càng cảm thấy quyến tâm nhiếp hồn, cũng không để ý đến Từ Hải Thành, lại lớn tiếng kêu lên: "Cao Ngọc Dung, Cao Ngọc Dung."
Cao Ngọc Dung quỳ gối sau rèm châu: "Thế tử gia có phân phó gì?"
Hách Liên Dực nói: "Ngươi đi hồi bẩm phụ vương, nói Tử Thư thân thể không khỏe, mấy ngày nay ta không tiện rời khỏi Trọng Minh Uyển." Cao Ngọc Dung lặng yên không một tiếng động mang theo Từ Hải Thành đi, bên trong Trọng Minh Uyển nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh. Hách Liên Dực cúi đầu nhìn Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy quanh người y có hương mai vờn quanh khiến người trong phòng muốn say. Hắn đi vuốt ve mái tóc dài rải rác của Chu Tử Thư, mắt thấy hai má Chu Tử Thư ửng hồng, mặt mày ôn thuận hô hấp nhẹ nhàng nông cạn kinh ngạc nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, thật giống như có muôn vàn tình ý, thì ra lúc người này động tình, là bộ dáng như vậy. Hách Liên Dực là con trai trưởng của Tấn vương Nguyên phi, vừa sinh ra đã là Thế tử, buộc tóc thụ giáo, tôn quý đoan phương, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ hai chữ quy củ cũng không vượt qua. Hôm nay thấy Chu Tử Thư mới biết được thì ra trước kia giữ mình đoan chính, không phải mình có định lực mà là thật sự chưa từng thấy qua hấp dẫn như vậy. Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng "Tử Thư" rồi cởi trung y trên người Chu Tử Thư vốn đã lộn xộn ra, tự mình buông rèm xuống, lần đầu tiên trong đời đem quy củ thể diện ném ra sau đầu, hưởng thụ xuân triều mang mưa, phượng hoàng vu phi vui vẻ. Đợi đến khi trầm thủy hương tàn lại đúng là ba ngày sau, ý triền miên vô tận ở giữa tất nhiên không cần phải nói kỹ.
Cao Ngọc Dung sáng sớm đem rèm châu cuốn lên, đã thấy Chu Tử Thư ngồi bên cạnh giường mặc xiêm y. Hắn cúi đầu, không nói một tiếng đem mâm gỗ đang bưng trong ngực đặt lên bàn. Chu Tử Thư khoác một chiếc áo khoác nhìn chén canh dược kia thanh âm khàn khàn hỏi: "Cao quý nhân, đây là?"
"Là ý của Thế tử gia." Cao Ngọc Dung thấy Hách Liên Dực chưa dậy, đành phải nhỏ giọng nói: "Thế tử gia niệm ở điện hạ tuổi còn nhỏ——"
Chu Tử Thư khoát tay áo, bưng chén canh dược kia uống một hơi cạn sạch, thuốc này đắng chát khó tả, lại hợp tâm ý của y. Y đem hình thức trước mắt thấy rõ ràng, chính mình chiếm tôn vị Thế tử phi này, nếu có hài tử ràng buộc, tương lai khó có thể kết thúc. Trong lòng y thật sự là chưa từng có ý niệm muốn ở Tấn Châu đến già, tự giác gia thế điêu linh, vả lại chính mình vì Hách Liên Dực làm những chuyện này không thể nhìn thấy ánh sáng này, về công về tư đều chưa nói tới là sự lựa chọn tốt. Tương lai nếu may mắn công thành thân lui, đem sư đệ Tần Cửu Tiêu giáo dưỡng thành người, có thể quang đại Tứ Quý sơn trang y cũng dễ thoát thân mà đi, đến một nơi tooat trên thiên địa này nhìn một chút, mới xem như cả đời làm người. Hách Liên Dực an bài như thế, đúng như vậy chỉ là thuốc kia thật sự là đắng một chút, cau mày mặc quần áo: "Cao quý nhân, chuẩn bị chút nước tắm đi." Tự nghĩ rằng ba ngày hoang đường này, mồ hôi trên người ướt đẫm không biết bao nhiêu lần, thật sự là quanh thân khó chịu.
Cao Ngọc Dung thấy y trấn định tự nhiên như vậy trong lòng cũng bội phục. Hắn ở trong Vương phủ này hầu hạ nhiều năm, người được sủng ái, ai cũng hao hết tâm cơ, muốn một bước lên trời, thấy chén thuốc này cầu xin có, khóc nháo có, trăm ngàn mặt đều đã gặp qua, chỉ là bây giờ thấy Chu Tử Thư chẳng những không kháng cự chút nào, vả lại còn có chút vui mừng. Mắt thấy trong sổ đỏ kiều diễm phong quang chưa tan, Chu Tử Thư liền vô tình như vậy, Thế tử gia chống Thiên Tử Lệnh, cố ý muốn cùng Chu Tử Thư thành hôn, kết quả lại sợ là Tương vương cố ý, chỉ sợ tương lai không dễ kết thúc. Chỉ là hắn chỉ là một hạ nô, mọi việc đều triết triết bảo vệ thân mình, chưa bao giờ nói thêm nửa câu, cho dù nhìn ra cái gì, cũng chỉ coi như là không phát hiện mà thôi.
Khi Hách Liên Dực tỉnh lại Chu Tử Thư đã không còn bên người nữa. Hắn cũng không nghĩ tới người này vừa qua tín kỳ liền chạy vô tung vô ảnh, trầm mặt xuống hỏi Cao Ngọc Dung: "Người đâu?"
Cao Ngọc Dung nào dám nhiều lời, hầu hạ hắn tắm rửa thật cẩn thận nói: "Điện hạ nói là đi thành tây cổ trạch ——"
Sắc mặt Hách Liên Dực càng thêm âm trầm, thành tây cổ trạch chính là nơi an bài người của Tứ Quý sơn trang cũ, Chu Tử Thư thành hôn chưa lâu, ba ngày hai đầu chạy ra ngoài lại thành thể thống gì. Y mặc dù là Thế tử phi nhưng một thân bản lĩnh, nói đi là đi, ai có thể ngăn cản được y? Thị vệ trong phủ này cộng lại với nhau, sợ là cũng không địch lại được y. Hách Liên Dực làm người cũng không hoang dâm kiêu cữu, cũng không ham khuê phòng tình thú, ở chung với chúng thị thiếp đều là đối phương trăm phương ách kế nghênh đón, ở hắn mà nói đối tượng là ai cũng không có quá nhiều bất đồng. Chỉ có Chu Tử Thư lại giống như một khối băng, thời kỳ tín kỳ đến tất nhiên lưỡng tình vui vẻ, ngày thường cũng không hứng thú, trong khuê phòng, cũng biến thành giống như trên triều đình. Đều nói Lũng Vọng Thục, hắn nếu có được Chu Tử Thư, liền mỹ trung không đủ, hy vọng y ở trên này cũng có thể buông lỏng một chút, hàng ngày đối diện, cũng có thể có thêm một phần tình ý. Chỉ là tuổi của Chu Tử Thư thật sự nhỏ hơn một chút, lúc trước hắn cầu thân là bởi vì chính mình cũng không đợi được, bất chấp rất nhiều, hiện giờ liền cảm thấy hoặc là nên chờ y tình đậu mới nở lại so đo. Biểu đệ này cách biệt mười năm, không biết làm thế nào dưỡng thành tính tình lạnh lùng như thế nào, nhớ tới lúc y còn nhỏ là kiều si đáng yêu cỡ nào, thiên y bách thuận, hiện giờ tân hôn Yến Nhĩ, đúng là lúc lưỡng tình tương duyệt, tín kỳ vừa qua, lại liền đi thành thể thống gì, nghĩ như vậy, liền ngay cả Tứ Quý sơn trang cũng trách tội.
Chu Tử Thư buổi tối trở về Trọng Minh Uyển đã thấy Hách Liên Dực ở đây, ngược lại có chút ngoài ý muốn: "Thế tử gia còn ở đây?" Lại thấy sắc mặt hắn âm tình bất định lại không biết vì sao hắn lại không vui như vậy. Y ban ngày gặp Tần Cửu Tiêu, đốc thúc một phen bài học lại đi gặp một ít người cũ trong sơn trang còn đang ở Tấn Châu, một phen giày vò này lúc trở về Vương phủ sắc trời đã tối. Mắt thấy Hách Liên Dực ngồi ngay ngắn trên giường hồ, thần sắc lạnh lùng, mới cảm thấy sáng sớm mình không từ liền ra cửa, tựa hồ lễ nghĩa có khuyết, y tự biết đuối lý liền đi rót một chén trà kính cho Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực không nhận, Chu Tử Thư tiến lui không được có chút xấu hổ, Hách Liên Dực giương mắt nhìn y, thấy sắc mặt y như thường cũng không sợ hãi, chỉ mở to hai mắt to không chớp mắt nhìn mình, mai hương trên người xông vào mũi, kéo y vào trong ngực. Chén trà kia rơi xuống đất vỡ vụn. Chu Tử Thư vừa nói một câu "Thế tử——" liền bị Hách Liên Dực chặn môi, chỉ cảm thấy tay hắn cởi thắt lưng của mình, tháo áo trắng ra, tiện tay ném xuống gầm giường lại là "làm" một tiếng. Chu Tử Thư một thân võ công nhưng hết lần này tới lần khác ở trên người Hách Liên Dực phái không được nửa phần tác dụng, bị hắn đối đãi như vậy, đã là thắt lưng mỏi nhừ nương tay. Mấy ngày thừa hoan, dấu vết loang lổ trên người đều đã hóa thành màu xanh tím, bỏ đi xiêm y, dưới ánh đèn càng rõ ràng. Hách Liên Dực nhìn mấy vết ngón tay tối màu trên cổ tay y, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, hai mắt nhìn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cùng hắn nhìn thẳng, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ lúc nhỏ theo biểu huynh này đi săn bắn.
Khi đó người y còn nhỏ, ngay cả ngựa cũng cưỡi không vững, liền ngồi ở trước người Hách Liên Dực, được hắn ôm ở trong đồng hoang dã phi nước đại, nhưng cũng không chút e ngại. Hôm đó là mùa thu, cỏ mọc oanh phi, bầu trời xanh như rửa, hai người họ một cưỡi khoái mã, đem chúng thị vệ quăng ra phía sau, đang chạy theo gió, bất ngờ gặp được một con sói. Con sói kia cực lớn, toàn thân đen kịt đôi mắt xanh mướt nhìn chằm chằm bọn họ, Hách Liên Dực siết chặt ngựa, trong yên xe rút ra tiễn, cài cung dẫn tên cười nói với Chu Tử Thư: "Tử Thư đừng sợ, nhìn biểu ca cho đệ một cái đệm da sói."
Con sói kia gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, phun hơi thở ánh mắt như điện, Chu Tử Thư còn nhỏ chỉ cảm thấy nó muốn đem chính mình nuốt sống. Hách Liên Dực phía sau kéo đầy cung, con sói kia rống to một tiếng, đợi muốn nhảy lên, lại làm sao kịp. Một mũi tên đâm vào hốc mắt, con sói lăn trên mặt đất lăn vài vòng, gào thét một tiếng, liền không hề động đậy nữa. Hách Liên Dực vui vẻ nói: "Khó có được một tấm da hoàn chỉnh, Tử Thư, có thích hay không?"
Chu Tử Thư rụt người vào lòng hắn chỉ cảm thấy con sói kia thật đáng thương, vô duyên vô cớ như vậy liền mất mạng, nhỏ giọng nói: "Không thích, nó tốt lắm, biểu ca vì sao phải bắn chết nó?" Hách Liên Dực trầm mặt xuống: "Ta không bắn nó, chẳng lẽ đem chúng ta làm đồ ăn hco nó?"
Chu Tử Thư thấy hắn tức giận, từ trước đến nay đã nghe lời quen rồi, liền giữ chặt ống tay áo của hắn: "Biểu ca đừng tức giận, là ta không tốt, đệm da sói nhất định ấm áp, cám ơn biểu ca." Mới dỗ được Hách Liên Dực hồi nhan. Chỉ là chuyện làm nũng chịu thua kia, lúc nhỏ làm hiện giờ lại không thể làm được nữa, y chỉ cảm thấy lúc này đôi mắt của Hách Liên Dực giống như con sói kia, trong lòng kỳ quái đây là Hách Liên Dực thuở đó muốn bảo vệ y hay sao, muốn đả thương y như vậy, cũng là Hách Liên Dực? Trong lúc hoảng hốt, lại nhớ tới hôm nay ở thành tây cổ trạch nghe Tất Trường Phong, Dư Hoài Nhân nói rất nhiều chuyện nhân sĩ sơn trang bị điều phối, biết Hách Liên Dực muốn đem đội người cũ của sơn trang y từng người từng người chia ra, bổ sung vào quân Tấn Châu. An bài như thế, làm sao có thể làm cho người ta đa tâm? Sơn trang của ytrên dưới đồng tâm, chín chín tám mươi mốt người, phân tán như vậy đầu đuôi không ứng, thứ nhất mất chiếu ứng, thứ hai cũng nhìn ra Hách Liên Dực đối với y không phải hoàn toàn tin tưởng. Y cũng không trách Hách Liên Dực trong lòng lưu lại đường sống, Hách Liên Dực lớn lên trong Vương phủ, nhìn hết lòng người quỷ dị, không có thân tín, mẫu phi mất sớm, nếu không nhẫn tâm một chút ai có thể bảo vệ hắn chu toàn? Chỉ là liên quan đến Tứ Quý sơn trang, Chu Tử Thư trong lòng đương nhiên cũng có điểm mấu chốt, hôm nay cùng sư thúc sư bá nói chuyện một phen, nhưng đều khuyên y không được cứng đối cứng với Hách Liên Dực. Dư Hoài Nhân lại khéo léo nói: "Tử Thư, con hiện giờ cùng thế tử đã kết kế, tận lực phụ tá là chính lý, nhưng thân phận con hiện giờ không thể không nhường, bất thần bất thê, hàng ngày làm việc, liền phải cẩn thận hơn. Ta thấy Tthế tử làm người giữ công chính, nhưng cũng đa nghi nhiều lo lắng. Khi con nên yếu thế, con phải yếu thế. Đừng bao giờ lấy trứng trọi đá."
Nếu là dựa vào tính tình Chu Tử Thư bị người ta nghi kỵ như vậy, đã sớm vung tay áo rời đi rồi. Chỉ là hôm nay chìm sâu trong Trọng Minh Uyển rơi vào trần thế cục, tâm chí thiếu niên, không thể khôi phục nếu không gấp đi mũi nhọn, giấu đi nhuệ khí, vậy một lòng đi theo y chín chín tám mươi mốt người cùng sư đệ Cửu Tiêu, làm sao đi đâu? Lập tức cũng đành phải nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ôm bả vai Hách Liên Dực, tự mình cởi thắt nút áo, lại đi cởi áo cho hắn. Hách Liên Dực thấy y nghênh đón, trong lòng vui vẻ cúi đầu hôn lên mí mắt của y thở dài một tiếng, kéo qua một vật ở cuối giường: "Tử Thư, đệ còn nhớ cái này không?"
Chu Tử Thư mở mắt ra nhìn, lại là một chiếc đệm da sói, cách nhiều năm như vậy mà vẫn bảo dưỡng đến mức sáng bóng, cái này chính là mùa thu năm đó Hách Liên Dực tự tay săn cho y. Chỉ nghe Hách Liên Dực nói: "Ngày đó đánh tấm da này không lâu, đệ liền đi Tứ Quý sơn trang... Một lần chia tay chính là nhiều năm, bây giờ mới đến được tay đệ."
Chu Tử Thư đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm da sói này, chỉ cảm thấy xúc tu dày đặc cứng cỏi, nghĩ đến mùa đông che nó nhất định là rất ấm áp. Chỉ là Hách Liên Dực không biết, y sớm đã không còn là hài đồng sợ lạnh ngày xưa, không thể bị hắn nắm trong lòng bàn tay, hỉ nộ tùy người. Y chỉ cảm thấy Hách Liên Dực cúi đầu hôn nhẹ bả vai mình, liền hiểu được kỳ thật hết thảy đều không thay đổi, nếu đã trở về Tấn Châu, y một thân ngạo cốt này rốt cục cũng vẫn phải tiêu hao ở trong Trọng Minh Uyển này, thiên trường địa cửu vô cùng vô tận chịu đựng mà thôi.
____
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ra tay cứu ba người Đặng Khoan, thấy trên người bọn họ đều có vết thương liền bảo A Tương lấy kim, dược, băng gạc các vật khác. A Tương mang Cao Tiểu Liên đến trong xe lớn băng bó, Tào Úy Ninh bất ý gặp A Tương ở đây một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng không ngừng, ngay cả bình thuốc Trương Thành Lĩnh đưa tới cũng chưa từng nhìn. Ôn Khách Hành thấy bộ dáng như si như say của hắn liền tức giận trong lòng, ho khan một tiếng lạnh lùng nói: "Đặng thiếu hiệp, Tào thiếu hiệp, vì sao hai người ngươi lại ở đây, làm sao cùng Độc Hạt kia...".
Đặng Khoan kinh hồn chưa định, từ trên xuống dưới đánh giá Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư hắn không nhận ra nhưng Ôn Khách Hành lại đã gặp qua kinh hãi nói: "Ngươi...Ngươi chính là quỷ, quỷ chủ trong lời đồn giang hồ kia..."
Trên người Cao Tiểu Liên chỉ có mấy vết kiếm thương nông cạn, cũng không nghiêm trọng, A Tương thay nàng băng bó thỏa đáng rồi nhảy ra khỏi xe lớn nói với Đặng Khoan: "Cái gì mà ngươi nha ta nha, chủ nhân ta cứu ngươi, ngươi còn không nói cảm tạ?"
Đặng Khoan thấy nàng là thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù nói như vậy nhưng cũng không đấu khẩu với nàng chỉ nói với Cao Tiểu Liên: "Sư muội, muội lại đây."
Cao Tiểu Liên tiều tụ nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, liền đi đến bên cạnh Đặng Khoan đỡ lấy hắn: "Đại sư ca, huynh bị thương nặng, lại ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Lại nói với A Tương: "Tương cô nương, phiền cô nương cho chúng ta chút nước có được không?" Ngày xưa khi A Tương ở Ngũ Hồ Minh, thường cùng Cao Tiểu Liên này qua lại, biết tính tình nàng ôn thuận không phải người xấu, tuy rằng tức giận Đặng Khoan vô lễ nhưng vẫn rót nước cho bọn họ. Lại đưa cho Tào Úy Ninh một chén nước, hai tay Tào Úy Ninh tiếp nhận không dám nhìn ánh mắt nàng chỉ thấp giọng nói: "Đa tạ cô nương." A Tương ầm ĩ một tiếng, chạy về bên cạnh Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành thấy đầu vai Đặng Khoan có một vết thương sâu có thể thấy được xương, trên đùi Tào Úy Ninh cũng trúng kiếm biết nếu không cứu trị hai người này, không chết thì cũng tàn phế. Hắn cùng Ngũ Hồ Minh tuy rằng có cừu hận nhưng đường đường là quỷ chủ đương nhiên khinh thường cùng mấy tiểu bối kiến thức bình thường chấp vặt, vả lại hắn hiện giờ phải cùng Chu Tử Thư nắm tay nhau đồng hành, nhân duyên hài hòa trong lòng khoái hoạt, ngày xưa tính tình lạnh bạc tùy ý cũng thu liễm mấy thành, nhẹ nhàng phe phẩy quạt trong tay nói: "Ta thấy hai vị thiếu hiệp thương thế rất nặng, tại hạ coi như hiểu chút đạo té ngã tổn thương, liền thay các ngươi nhìn xem như thế nào?"
Thương thế của Đặng Khoan nặng nề, nắm tay Cao Tiểu Liên nói: "Không dám... Không dám lao công... Quỷ chủ đại giá..."
Chu Tử Thư thấy hắn vẫn như vậy liền nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi không muốn sống, chẳng lẽ cũng không để ý đến Cao tiểu thư sao?" Y quan sát sắc mặt, thấy Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên vẻ mặt thân mật, lại nghe A Tương gọi Cao Tiểu Liên là "Tiểu Liên tỷ tỷ" liền biết cô nương này chính là ái nữ duy nhất của Cao Sùng. Yvừa nói như vậy, quả nhiên Đặng Khoan do dự liếc nhìn Cao Tiểu Liên một cái, đã thấy trong mắt Cao Tiểu Liên rưng rưng hiển nhiên là vô cùng quan tâm đến mình. A Tương thấy vậy, liền thấp giọng nói bên tai Trương Thành Lĩnh: "Kim Đậu Hiệp, phu nhân ngươi không lấy được về tay rồi."
Trương Thành Lĩnh đỏ mặt: "Tương tỷ tỷ chớ nói bậy."
Ôn Khách Hành thân hình nhanh như quỷ mị, chớp mắt liền đến trước người Đặng Khoan, chuôi quạt đảo ngược, cũng không thấy hắn dùng thủ pháp gì, liền nhanh chóng vô luận phong Đặng Khoan đầu vai thiên tông, bỉnh phong các huyệt, máu chảy ngay lập tức. Hắn thấy Đặng Khoan, Cao Tiểu Liên thần sắc kinh nghi bất định, cười nói: "Nội tử mềm lòng, không thấy tiểu bối chảy máu. Ngươi đến đây, ta xem cho ngươi." Lại liếc mắt nhìn Tào Úy Ninh một cái, thấy hắn thất hồn lạc phách vẫn nhìn chằm chằm A Tương không dứt liền nói: "Vị Thanh Phong kiếm phái này vết thương trên đùi ngươi nếu không băng bó, trong vòng ba ngày cái chân này sợ là bỏ đi."
A Tương nghe Ôn Khách Hành nói Tào Úy Ninh bị thương nặng như vậy, nhất thời quên mất không được tự nhiên, cầm kim châm và thuốc liền chạy đến trước người Tào Úy Ninh: "Tào đại ca, vết thương của ngươi cho ta xem."
Tào Úy Ninh trung kiếm mất máu, vốn đã đau đớn muốn chết thấy A Tương đối với mình quan tâm có thừa, trong lòng thích trên mặt vốn cực tái nhợt cũng hiện ra một tầng đỏ ửng: "Đa... Đa tạ Ôn công tử, A Tương cô nương quan tâm, chỉ là cái này... Cái này... Nam nữ thụ thụ bất thân..."
Ôn Khách Hành thở dài, trong lòng lại nghĩ mình đối với A Tương quả nhiên giáo dưỡng vô phương, sao lại coi trọng một tiểu tử cổ hủ kim ngọc như vậy, kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái thầm nghĩ nếu hai người ta tương lai có nữ nhi, ngàn vạn lần không thể để cho tiểu bạch kiểm như vậy lừa gạt*. Chu Tử Thư nào biết trong lòng hắn đã nghĩ sâu xa như vậy bèn triệu hoán Trương Thành Lĩnh nói: "Thành Lĩnh, A Tương bất tiện, con đi chiếu cố vết thương của Tào thiếu hiệp một chút." Lại nói với Ôn Khách: "Lão Ôn, còn không mau xem cho... Vị Đặng huynh đệ này đi."
*Đặng spoil: Tương lai con gái lão ôn nó về thanh phong kiếm phái thật. hết a tương đến nữa nhi đều bị trai thanh phong kiếm phái dắt đi
Trương Thành Lĩnh vô cùng cung kính trả lời: "Vâng, sư phụ." Nhận lấy thuốc từ trong tay A Tương, đi băng bó cho Tào Úy Ninh.
Thương thế của Đặng Khoan nghiêm trọng, thật sự vô lực chống cự, Cao Tiểu Liên đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh một gốc cây lớn. Ôn Khách Hành thấy vết thương sau lưng hắn rất nặng chính là vì đuôi bọ cạp của Độc Hạt đâm mà bị thương, may mà trong miệng vết thương chảy ra huyết sắc đỏ thẫm vẫn chưa trúng độc liền đem vết thương rạch ra rồi rắc bột thuốc băng bó thỏa đáng, còn gọi Cao Tiểu Liên cho Đặng Khoan uống chút nước: "Đỡ hắn vào trong xe ngựa ngủ đi, trọng thương như vậy, nếu sau khi bị thương mà hứng gió, vùng hoang dã thiếu y thiếu thuốc liền khó có thể cứu chữa." Hắn là quỷ chủ tám năm, trong lúc giơ tay nhấc chân đương nhiên uy nghiêm mười phần, khiến người ta không kìm lòng được liền nghe theo phân phó. Cao Tiểu Liên đỡ Đặng Khoan vào xe lớn, thấy hắn an ổn ngủ mới yên lòng vài phần. Bên kia Trương Thành Lĩnh cũng đã thay Tào Úy Ninh băng bó vết thương, động tác vụng về của cậu lại không quen phương pháp chữa thương, đau đến Tào Úy Ninh nhe răng trợn mắt, Ôn Khách Hành thấy thì trong lòng buồn cười, lại nói với Cao Tiểu Liên: "Cao tiểu thư, các người như thế nào mà bị Độc Hạt kia đuổi giết?"
Cao Tiểu Liên cắn môi một cái, mấy ngày nay chuyện phụ thân nàng Cao Sùng mất tích truyền đến xôn xao, nàng là nữ nhi cũng không biết nên tin ai, lại không tìm được phụ thân, bên người chỉ có đại sư huynh Đặng Khoan, lại bị thương nghiêm trọng như vậy, một đường lo lắng sợ hãi sớm đã chống đỡ không được, chỉ là trong lòng niệm "Không thể làm thẹn với uy danh của phụ thân" mới cắn răng chống đỡ. Lần này bị Độc Hạt đuổi giết vốn tưởng rằng phải chết lại không ngờ được Ôn Khách Hành ra tay cứu giúp. Nàng sớm nghe nói ngày đó trên Quân Sơn quần hùng bức chết Thẩm Thận, bức đi Cao Sùng, lại đem quỷ chủ đánh xuống Quân Sơn đoạn nhai. Giang hồ chính đạo cùng Quỷ Cốc từ trước đến nay thế bất lưỡng lập, nàng là nữ nhi của Cao Sùng, lớn lên ở phái Nhạc Dương thuở nhỏ đã nghe nói vô số đệ tử Quỷ Cốc ác hành, trong lòng chỉ nói Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc chính là nơi tồi tệ nhất thế gian, người đứng đầu Quỷ Cốc tất nhiên cũng là một kẻ xấu thập ác bất xá. Không ngờ hôm nay gặp nạn, lại là quỷ chủ ra tay cứu giúp, nàng thấy Ôn Khách Hành trưởng thân ngọc lập, tướng mạo tuấn nhã, Chu Tử Thư bên cạnh tuy rằng không nhận ra nhưng nghe Ôn Khách Hành gọi y là "nội tử", liền biết y cùng quỷ chủ là người một đường, mà Trương Thành Lĩnh lại gọi y là "sư phụ", trong lòng thật sự không biết có nên tin bọn họ hay không, nghĩ đi nghĩ lại, hạ lòng xướng: Hắn bản lĩnh lớn như vậy, muốn giết ta cũng liền giết, cần gì phải nói nhảm với ta? Rốt cuộc vẫn là nữ tử danh môn, cũng không sợ hãi bèn cắn răng nói: "Ôn cốc chủ, tiểu nữ chính là con gái Cao minh chủ Ngũ Hồ Minh Cao Tiểu Liên, không biết. Không biết vị này..."
Ôn Khách Hành thấy nàng nhìn thẳng vào Chu Tử Thư liền cười nói: "Nội tử họ Chu. Thành Lĩnh và A Tương, Cao tiểu thư cũng đều quen biết, không cần nói ra đi."
Cao Tiểu Liên hướng Chu Tử Thư hành lễ: "Thì ra là Chu công tử, tiểu nữ ở đây tạ ơn cứu mạng hai vị. Trước đại hội anh hùng ngày đó gia phụ biết được tình thế nguy cấp, trong lòng sợ có biến, đưa Đặng sư huynh cùng tiểu nữ đến Thanh Phong kiếm phái do chưởng môn Mạc Hoài Dương Mạc sư bá chiếu cố. Về sau ta nghe nói gia phụ gặp nạn, liền muốn trở về Quân Sơn, ai ngờ Mạc sư bá khuyên can, tiểu nữ không cách nào bèn cùng Đặng sư huynh tìm mọi cách cầu xin, lúc này mới cho phép hai người ta rời khỏi Thanh Phong kiếm phái, lại phái vị Tào công tử này tương trợ, theo hai người ta xuất sơn tìm kiếm tung tích gia phụ, lại không ngờ đường gặp đám thích khách Độc Hạt, may mắn được hai vị cứu giúp, nếu không ba người ta hôm nay sợ là lành ít dữ nhiều."
Ôn Khách Hành thu hồi quạt giấy trong tay, cùng Chu Tử Thư liếc nhau một cái, trong lòng hai người đều nghĩ một chuyện: Hiện giờ trong tay Cao Sùng còn có hai khối lưu ly giáp, hành tung của hắn không rõ, Cao Tiểu Liên liền trở thành một khối lợi thế tốt nhất. Mạc Hoài Dương và Cao Sùng kia tuy rằng là giao tình tích lũy năm nhưng mạc Hoài Dương là người mưu tính thâm sâu, trong Thiên Song vì phòng bị người trong giang hồ lấy võ phạm cấm, đối với những người này tính tình gia thế, đều nghe được rất rõ ràng. Chu Tử Thư sớm biết Mạc Hoài Dương chính là một lão hồ ly, nếu không phải cũng có mưu đồ với lưu ly giáp kia, làm sao có thể chịu ở thời khắc nguy cơ này phóng cao Tiểu Liên rời núi cơ chứ, lại còn chỉ phái tiểu đệ tử Tào Úy Ninh đi theo? Mạc Hoài Dương lấy Cao Tiểu Liên làm mồi nhử, đánh chính là chủ ý dẫn rắn ra khỏi động, không ngờ không dẫn tới Cao Sùng, ngược lại dẫn tới Độc Hạt, chỉ sợ người của Thanh Phong kiếm phái cũng cách nơi này không xa.
Ôn Khách Hành sắc mặt trầm xuống nói với Chu Tử Thư: "A Nhứ, huynh qua đây."
Hai người đi tới dưới một gốc cây đại thụ cách mọi người rất xa, Ôn Khách Hành thấp giọng nói: "A Nhứ, Độc Hạt này truy tung đến đây, Thanh Phong kiếm phái ước chừng cũng có hậu chiêu khác, hình tích của chúng ta xem như hoàn toàn bại lộ, huynh định như thế nào?"
Chu Tử Thư nhíu nhíu mày, chính y ngược lại không quan trọng, mấy năm nay y trốn ở trong miếu đường, che dấu trên giang hồ, tuyệt ít người biết cái tên Chu Tử Thư này, chỉ cần Đoạn Bằng Cử không nói gì gạt được Hách Liên Dực liền không cần lo lắng. Chỉ là người trong giang hồ đối với lưu ly giáp vẫn đỏ mắt nóng lòng, nếu biết được Ôn Khách Hành vẫn còn ở nhân gian, vậy thì hai người sau này ở trên giang hồ phải từng bước kinh tâm, cho dù chữa khỏi đinh thương, muốn cùng hắn trở về Tứ Quý sơn trang cũng là càng thêm khó khăn. Suy nghĩ một lúc lâu liền thở dài: "Xem ra chuyện lưu ly giáp này nếu không giải quyết triệt để thì không được, một trăm rồi, cuối cùng không thể không lo lắng." Nghĩ lại lại nói: "Lão Ôn, cha mẹ ngươi đại cừu chưa báo, chuyện năm đó,vẫn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ sợ chúng ta không thể buông tay không để ý đến như vậy. Nơi này cách Nam Cương chỉ có một ngày đường, đêm nay liền có thể đến Nam Chiếu, chúng ta mang theo ba người bọn họ, đến Nam Chiếu, ta tự có biện pháp tìm cho bọn họ một nơi an toàn. Vào Nam Cương liền không sợ những người này, đợi ta chữa khỏi thương tích, càng có thể bàn bạc lâu dài."
Ôn Khách Hành thấy y không quên chuyện của cha mẹ mình trong lòng cảm niệm, hắn lớn lên ở Quỷ Cốc dưỡng thành một bộ tính ngoan ngoãn tùy tiện, cũng là vì sống sót, nhưng cũng không phải thiên tính như thế. Trước kia cùng toàn bộ giang hồ là địch một lòng muốn đem trọc thế cùng Quỷ Cốc này một ngọn đuốc, trong lòng chưa bao giờ biết e ngại vì sao. Hiện giờ có Chu Tử Thư, có nơi để về, nhiều vướng bận liền nhìn trước ngó sau, không còn tùy ý làm bậy như trước. Hắn cầm tay Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Được, A Nhứ, đều nghe lời huynh. Ta đã làm điều sai trái trước đây, làm tổn thương người tốt, thực sự là không nên." Từ nay về sau, có chuyện gì ta đều thương lượng với huynh, tuyệt đối không làm bậy nữa."
Chu Tử Thư biết hắn nói là chuyện phái Kính Hồ liền khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ tay hắn tỏ vẻ an ủi: "Lão Ôn, quá khứ đã qua rồi, cần gì phải tự khổ? Đi thôi." Hai người thương nghị thỏa đáng liền kêu Cao Tiểu Liên cùng Tào Úy Ninh lên một chiếc xe khác, đoàn người lại lên đường, lúc trời sắp hoàng hôn,liền tiến vào huyện Nam Chiếu. Huyện Nam Chiếu chính là đại thành, mặc dù ở Nam Cương nhưng khí phái cũng không thua kém Nhạc Dương, trong thành bình thường là xe cộ ùn ùn phố phường phồn hoa, có rất nhiều nhân sĩ Nam Cương xuyên qua trong đó, ngôn ngữ ăn mặc cùng Trung Nguyên rất khác nhau. A Tương cùng Trương Thành Lĩnh đều nhìn mà khen ngợi. Chu Tử Thư mang theo đoàn người trực tiếp đi tới một cửa hàng lớn gọi là khách điếm Bình An, sau khi vào cửa,liền gọi tiểu nhị đến quán: "Phiền ngươi đi mời chủ nhân nhà ngươi, nói ta là một cố nhân, họ Chu, đặc biệt đến nương tựa."
Hắn vừa nói như vậy, cửa hàng kia mở to hai mắt, vội vàng đi, không bao lâu trong đại sảnh chạy tới một nam tử trung niên, nhìn Chu Tử Thư một cái, liền bái xuống: "Nơi này hành lễ bất tiện, xin ngài đi theo ta." Chu Tử Thư mỉm cười: "Bình An, đã lâu không gặp, ngươi ngược lại lại giàu có như vậy." Nói xong chỉ chỉ A Tương và Trương Thành Lĩnh: "Những người này đều là cùng ta đến, cùng nhau quấy rầy, phiền ngươi an trí một chút."
Người gọi là Bình An kia rất cung kính với Chu Tử Thư chấp lễ: "Tiểu nhân đã rõ. Tiểu nhân liền gọi người đi thông báo cho chủ nhân. Nếu chủ nhân biết tất nhiên sẽ rất vui." Dứt lời liền sắp xếp người dẫn Trương Thành Lĩnh đi nghỉ ngơi, thấy Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư như hình với bóng trong lòng tò mò, nhưng cũng không mở miệng nhiều lời. Chu Tử Thư đi theo hắn vào khách điếm đi vòng quanh năm vòng, liền đi tới một tòa viện lạc cực kỳ tao nhã, trong lòng biết nơi này chính là nơi cực kỳ an toàn trong khách điếm Bình An, người bình thương không cách nào tiến vào. Người trong khách điếm đem Trương Thành Lĩnh mang vào sương phòng, Bình An tự mình đón Chu Tử Thư vào chính phòng, vừa vào cửa hắn liền quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư: "Điện hạ, ở bên ngoài không dám lộ thân phận của ngài, mất lễ nghĩa, mong điện hạ tha thứ." Lại thấy Ôn Khách Hành đường công khai đứng bên cạnh Chu Tử Thư, rốt cuộc vẫn là tò mò: "Điện hạ, tiểu nhân to gan, vị này là——"
Chu Tử Thư kéo hắn lên: "Bình An, ta không còn là điện hạ gì nữa. Đây là ngoại tử, họ Ôn danh Khách Hành, hai người ta đến Nam Cương, thật sự là có việc thỉnh cầu Thất gia và Đại Vu. Tình huống khẩn cấp, ở lại đây không tiện, ngày mai chúng ta liền đứng dậy đi bái phỏng Đại Vu, mấy người trẻ tuổi kia bị thương, đều phải làm phiền ngươi chăm sóc, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu toàn."
Bình An ngẩn ra, hắn là người quen cũ của Chu tử Thư ở Tấn Châu đươngnhiên biết thân phận của y, không ngờ y lại nói ra lời này cũng không hỏi nhiều, đổi giọng nói: "Chu công tử có ân với chủ nhân, ngài phân phó tiểu nhân đương nhiên sẽ nghe theo." Lại nói: "Sáng sớm ngày mai chủ nhân bên kia tất có hồi báo, nơi này đều đã muộn, công tử nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai tiểu nhân cung tiễn ngài đi gặp chủ nhân." Dứt lời liền cung kính lui ra. Ôn Khách Hành không nói một lời, đợi hắn đi, lúc này mới phe phẩy quạt cười khẽ: "A Nhứ, huynh quả nhiên rất khó lường, biết kết giao khắp thiên hạ, nhân vật như Nam Cương Đại Vu đối với huynh cũng..."
Chu Tử Thư mỉm cười: "Khắp thiên hạ chưa nói tới, cũng chỉ có mấy người như vậy mà thôi. Liên tục đi đường, còn không nghỉ ngơi thêm một chút?" Bọn họ một đường đi mệt thực sự ngủ say, trên đường đi còn rất nhiều gian khổ. Trong sân sạch sẽ tao nhã, hai người rửa mặt, cùng A Tương, Trương Thành Lĩnh dùng cơm tối, liền cho họ về phòng. Đêm nay sắc trời âm trầm, không trăng không sao, vết đinh trên người Chu Tử Thư mơ hồ đau đớn, Ôn Khách Hành ôm y vào trong ngực, một tay ấn y điểm tâm linh đài huyệt, tiềm vận nội lực che chở trong lòng y một chút thanh minh. May mà đêm nay vết thương đinh cũng không nghiêm trọng, thấy sắc mặt Chu Tử Thư dần dần bình thản, liền thu nội lực một tay chống đỡ thân thể tay kia nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt Chu Tử Thư: "A Nhứ, có phải rất đau hay không?"
Chu Tử Thư tựa vào trong ngực hắn, thản nhiên nói: "Nếu không ngươi cũng thử xem?"
Ôn Khách Hành cười khẽ nghiêng người hôn lên mi tâm y, nhớ tới quang cảnh lúc hai người lần đầu gặp mặt, khi đó hắn thấy Chu Tử Thư một thân công phu của Tứ Quý sơn trang mà cốt tướng thanh tuấn nhất thời tò mò liền đi theo, nào ngờ tên khất cái bệnh cốt chi ly kia chính là Chu Tử Thư. Chỉ cảm thấy lông mi Chu Tử Thư đảo qua gò má mình, trong lòng một chút nhu tình khó có thể kìm lòng được cười nói: "A Nhứ, huynh và ta ngày đó lần đầu gặp mặt, huynh đối với ta không giả bộ từ chối sắc mặt, lạnh như băng, thật là vô tình. Hôm nay như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy huynh khi đó chẳng lẽ muốn nghênh đón còn cự tuyệt?"
"Phi, khi đó vừa thấy ngươi liền trong lòng nổi giận, hận không thể một kiếm đâm chết." Chu Tử Thư cười nói mở mắt nhìn Ôn Khách Hành, dưới ánh đèn nhìn hắn, càng cảm thấy phong lưu tuấn tú, quả nhiên là một thân da thật tốt.
"Còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ?" Chu Tử Thư cười nằm trong lòng Ôn Khách Hành, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đầu hắn ôn nhu nói: "Hiện tại vừa thấy ngươi, trong lòng vẫn nổi giận, hận không thể——"
Y còn chưa dứt lời, Ôn Khách Hành cúi đầu hôn lên môi y, Chu Tử Thư khẽ rên một tiếng, hai tay ôm chặt Ôn Khách Hành, chỉ cảm thấy môi lưỡi hắn nóng rực, quả nhiên là trong lòng nóng lên, mặt đỏ hụt hơi, lại sinh ra dấu vết sau gáy không thức thời, lại đau đớn như lửa đốt. Ôn Khách Hành ở giữa môi y thở dài, hai người họ gắt gao dựa sát vào nhau, quanh thân kề sát vào nhau, Chu Tử Thư làm sao không biết người này đã là mũi tên ở trên dây? Chính y cũng không thể diện bao nhiêu, khí tức trên người Ôn Khách Hành cực kỳ ấm áp, nếu không phải y thân có kết ấn, như vậy dẫn tới tín triều cũng không có gì ngạc nhiên, thấy Ôn Khách Hành lại muốn đứng dậy một phen kéo ống tay áo hắn: "Nhịn một chút cũng qua đi, còn có thể sống chết đau chết sao?"
"Vậy làm sao mà được, Càn Khôn giao hòa, âm dương tương hợp, nên là chuyện tình hảo chính nồng, hai lòng tương duyệt. Một mực để huynh nhịn đau, ta có cái gì vui vẻ đáng nói?" Ôn Khách Hành mặt đỏ bừng, một giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống, cúi đầu hôn lên thái dương Chu Tử Thư: "Ta đi một lát liền trở về, huynh ngủ trước đi."
Chu Tử Thư tuy rằng cảm niệm hắn si tình, cũng biết chuyện đổi Càn Nguyên này hung hiểm. Nhưng người của y ở trong năm thịnh niên, tín kỳ đã lâu không gặp, trước kia trong lòng vô tình, ngược lại thôi hiện giờ trong lòng trước mắt, thời thời khắc khắc có người như vậy, thành hôn hơn tháng lại chưa từng có niềm vui cá nước, đương nhiên sẽ khổ, không chút nghĩ ngợi, gối đầu trong tay hướng người nọ ném thẳng ra: "Ôn đại thiện nhân, ngươi sợ không phải không được!"
Ôn Khách Hành ở ngoài cửa khàn giọng nói: "A Nhứ, món nợ này vi phu sẽ nhớ kỹ, tương lai thân thể huynh tốt lên, ta lại đến đòi——" Lời còn chưa dứt người đã chạy mất dạng. Chu Tử Thư thở dài một tiếng ngã vào đệm giường, hai người họ một đường đi ăn uống ngủ ngỉ, thật dễ dàng có được một cái giường lại khó có được một đêm ngủ ngon, chỉ cảm thấy trong đệm giường này mơ hồ vẫn là hơi thở của Ôn Khách Hành. Trong lòng y động tình lại chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn hơi chậm lại, nghĩ đi nghĩ lại, da mặt nóng bỏng,rốt cuộc vẫn là ngửi hơi thở kia tự giải thích một phen, cũng chăng qua là tán gẫu an ủi mà thôi. Trong lòng dục niệm, bởi vì tình mà sinh, bởi vì tình yêu mà lên, giống như khát nước, hỏa đốt cỏ cây, cuối cùng không có gì yêu cầu to lớn chỉ hy vọng có thể sớm chữa khỏi vết thương này. Địa giới Nam Cương mưa nhiều, chỉ cảm thấy bên ngoài tí tách, mưa phùn triền miên, đêm thu dần lạnh, áo mỏng khó đỡ, gối cô đơn khó ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có người ôm chặt lấy mình, biết là Ôn Khách Hành đã về liền xoay người ôm chặt hắn: "Lão Ôn..."
Ôn Khách Hành một mình ở đó mưa gió thê lương trung lập nửa ngày, thật dễ dàng mới tĩnh tâm, thấy ánh mắt Chu Tử Thư buồn mông lung,so với ngày thường ôn nhu hơn rất nhiều, liền dựa vào thân thể ấm áp của y ngửi mùi mai trên người y: "A Nhứ, là ta, ngủ đi..."
Chu Tử Thư hừ một tiếng, quả nhiên liền ôm hắn ngủ say. Ôn Khách Hành tựa vào trong ngực y nghe tiếng mưa đánh chuối ngoài cửa sổ, lại không có đau khổ như ngày xưa, ôm chặt người trong ngực chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh ngọt ngào ấm áp, không bao lâu liền thanh mộng nhập hoài, lại cùng Chu Tử Thư về Tứ Quý sơn trang, đầu bạc giai lão, nữ nhi đông đủ. Mặc dù là đã chìm vào trong giấc ngủ nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia ý cười, trong lúc mông lung chỉ cảm thấy mình phúc duyên thâm hậu, tuy nói mộng tốt dễ tỉnh nhưng tương lai cũng có thể kỳ vọng, ngoài cửa sổ mưa dông thê lương đều bị tình ý vô hạn trong lòng hắn dung hòa, từ nay về sau, đều bởi vì người trong ngực không cần phải có ý niệm thương xuân bi thu nữa.