Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Cửu Tiêu, đến Chu Tử Thư đưa linh cữu về Tứ Quý sơn trang, sau đó Chu Tử Thư cắt bào đoạn nghĩa rời Tấn Châu, Tần Cửu Tiêu đều là một cái gai trong lòng Hách Liên Dực. Mới đầu hắn cũng không để ý, Hách Liên Dực tự xưng là khí độ khoan hồng, cũng không nhất định phải so đo với một đứa nhỏ. Khi đó Chu Tử Thư vừa mới về Thế tử phủ chưa lâu, Tần Cửu Tiêu còn nhỏ rất dính Chu Tử Thư, gia quyến bộ hạ cũ của Tứ Quý sơn trang chăm sóc cậu nhưng Chu Tử Thư vẫn luôn lo lắng cũng ngẫu nhiên dẫn người đến Thế Tử phủ ở. Sau khi tân hôn ba tháng, Tần Cửu Tiêu sáng sớm đến thế tử phủ thăm Chu Tử Thư, Chu Tử Thư mới dậy không lâu luyện xong công buổi sáng còn chưa rửa mặt chải đầu đang ở trong viện thu kiếm thì Tần Cửu Tiêu đi theo hạ nhân đi vào,xa xa thấy Chu Tử Thư liền nhào vào trong ngực Chu Tử Thư liên hồi kêu sư huynh, Chu Tử Thư ôm cậu cười: "Cửu Tiêu, đệ cũng không cẩn thận, sư huynh trong tay cầm kiếm đệ mà đụng phải thì phải làm sao bây giờ?"

Tần Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, dựa vào gần như vậy cậu cảm thấy mùi bạch mai trên người sư huynh từ trước đến nay đã quen ngửi thấy mùi thơm đã phai nhạt rất nhiều, cậu tuổi còn nhỏ, mặc dù là Càn Nguyên nhưng đối với chuyện Càn Khôn một chút không biết bèn ngốc nghếch nói: "Sư huynh, trên người huynh không còn thơm như trước nữa." Chu Tử Thư đỏ mặt, nghĩ đến Hách Liên Dực còn đang nghỉ ngơi trong nội điện, sợ hắn thấy đa tâm bèn nhẹ nhàng đẩy Cửu Tiêu ra: "Người sẽ lớn như vậy, đệ vẫn không có quy củ gì, nào, kiếm cho đệ, luyện Liêm Tuyền thập cửu thức thức thứ ba, từ thứ nhất biến đến biến thứ năm cho ta xem, không được sai dù chỉ một chút."

Tần Cửu Tiêu tiếp nhận Bạch Y kiếm, đây là vũ khí phụ thân thường dùng khi còn sống, lúc Tần Hoài Chương qua đời cậu vẫn còn nhỏ, kiếm này liền truyền cho Chu Tử Thư. Nếu là người bên ngoài không khỏi sinh khúc mắc như vậy, nhưng Tần Cửu Tiêu trời sinh vô tâm vô phế vả lại từ trước đến nay luôn kính trọng Chu Tử Thư, đồ đạc của mình chính là của sư huynh, chưa bao giờ để ý. Thấy sư huynh cho mình Bạch Y kiếm, liền rất cẩn thận cầm lấy, cậu tuy tuổi còn nhỏ nhưng bởi vì từ trước đến nay tập võ cần cù kình lực cũng không nhỏ, cầm kiếm liền dựa theo lời Chu Tử Thư dạy, từng chiêu từng thức sử dụng ra cũng rất giống nhau. Chu Tử Thư thấy cậu tuổi còn trẻ nhưng tư thế dáng người, không thể không giống sư phụ Tần Hoài Chương, trong lòng vui mừng cười tủm tỉm đứng nhìn Tần Cửu Tiêu dùng kiếm. Một vòng luyện xong, Tần Cửu Tiêu vì vẫn còn nhỏ nên trên trán tiết ra mồ hôi, Chu Tử Thư dùng ống tay áo lau đi cho cậu, thấy đôi mắt trông mong của Tần Cửu Tiêu nhìn mình, biết cậu muốn nghe mình nói chữ hay liền cười nói: "Tốt, quả nhiên rất được, xem ra đệ không có lười biếng. Nào, vào ăn chút đồ ăn nhẹ, hôm nay đến sớm như vậy, đói bụng rồi phải không?"

Tần Cửu Tiêu quả nhiên cao hứng, sau khi Chu Tử Thư vào Thế tử phủ, sư huynh đệ họ ước chừng hai ba tháng chưa từng gặp mặt, cho tới bây giờ chưa từng tách ra lâu như vậy, quả thực có chút nhớ nhung liền lôi kéo Chu Tử Thư nói liên hồi. Chu Tử Thư cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, nắm tay cậu dẫn cậu vào nội các Trọng Minh Uyển, thấy Hách Liên Dực đã đứng lên liền bảo Tần Cửu Tiêu hành lễ với Hách Liên Dực. Tần Cửu Tiêu vốn lôi kéo tay Chu Tử Thư vừa nói vừa cười thấy vị Thế tử gia này, lại phân biệt trốn ở phía sau Chu Tử Thư, mở to hai mắt trừng Hách Liên Dực, vừa không quỳ xuống cũng không thỉnh an. Chu Tử Thư đẩy cậu một cái: "Sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy?"

Tần Cửu Tiêu không nói lời nào chỉ gắt gao nắm lấy ống tay áo Chu Tử Thư không buông, Hách Liên Dực đang ngồi ở trên bàn đọc sách, hắn ở trong Noãn các cách cửa sổ xem sư huynh đệ này giảng võ ôn chuyện, rất có một đoạn thời gian, thấy hai người đi vào nội các liền ngồi đến bên cạnh thư án, tiện tay cầm lấy một quyển sách xem. Thời điểm sớm Hách Liên Dực hôm nay không có việc gì vẫn chưa gội đầu, tóc xõa tung, trên người cũng chỉ mặc trung y khoác áo khoác có chút không câu nệ tiểu tiết, ngược lại cũng đi đến cái loại vẻ nghiêm trang ngày xưa, thoạt nhìn ngược lại là bộ dáng ân ái của yến nhĩ tân hôn. Chu Tử Thư thấy Tần Cửu Tiêu chính là không chịu nói chuyện, chỉ đành nói với Hách Liên Dực: "Thế tử gia, Cửu Tiêu là tiểu hài tử, không hiểu chuyện ngài đừng trách."

Hách Liên Dực ngẩng đầu thấy Tần Cửu Tiêu một đôi mắt đen như mực cũng nhìn mình liền cười nói: "Nghĩ là sợ đi. Tử Thư, đây là người của Tứ Quý sơn trang của đệ, lại là sư đệ của đệ, ta đương nhiên sẽ không trách. Cao Ngọc Dung đâu?"

Bên ngoài tiến vào một nội thị, cúi đầu đi vào: "Vương gia có gì phân phó?"

"Dẫn Tần tiểu công tử đi dùng chút nước trà điểm tâm, đây là khách quý của Thế tử phi, không được chậm trễ."

Cao Ngọc Dung là lão nhân hầu hạ Hách Liên Dực, hiểu rõ nhất tính tình của hắn một câu không nói nhiều, sau khi gật đầu lĩnh mệnh liền thập phần cung kính nói với Tần Cửu Tiêu: "Tần công tử, Thế tử gia có phân phó ngài mời tùy chúng ta đi." Tần Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, Chu Tử Thư sờ sờ tóc cậu: "Đi đi." Lại nói với Cao Ngọc Dung: "Cao công công, dùng điểm tâm xong phiền toái người lại đưa Cửu Tiêu về chỗ ta." Cao Ngọc Dung gật đầu mang theo Tần Cửu Tiêu đi, Tần Cửu Tiêu ba bước lại quay đầu lại lưu luyến không rời nhìn Chu Tử Thư đã thấy Hách Liên Dực đứng dậy đem Chu Tử Thư kéo vào trong ngực, có nội thị khác buông rèm noãn các xuống, hết thảy liền sương mù mờ mịt, bóng dáng sư huynh lại rốt cuộc không thấy được nữa.

Hách Liên Dực ôm Chu Tử Thư chỉ cảm thấy mấy tháng nay y lại cao lên một chút, thắt lưng vẫn nhỏ, chỉ là mềm dẻo có độ phảng phất như liễu dẻo dai. Chu Tử Thư không đề phòng hắn bỗng nhiên thân cận theo bản năng nhìn xung quanh, nội thị buông rèm noãn các xuống liền rời khỏi, lại làm sao có nửa bóng người? Lúc này mới thả lỏng thân thể: "Thế tử gia, ngài làm sao vậy?"

"Sao không gọi biểu ca?" Hách Liên Dực hiếm khi có tình động như vậy, Chu Tử Thư tuy rằng nói cao hơn một chút nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu niên, còn có thể ôm người vào lòng, mặt dán vào vết cắn trên da thịt như ngọc sau gáy y vừa khép lại chưa lâu, hận không thể một ngụm tiếp tục, một lần nữa dạy người này trong ngoài, từ cốt đến máu đều là tài tốt của mình. Chu Tử Thư lại thập phần quẫn bách, thành hôn ba tháng, Hách Liên Dực thay đổi thái độ bình thường, ngày ngày cùng y dính chặt một chỗ, thật sự là không quen liền nhẹ nhàng giãy ra: "Thế tử gia, gia lễ không thể phế, lễ nghĩa bên ngoài lại càng không nên."

Hách Liên Dực thấy y không chịu thân cận với mình cho tới bây giờ đều là đọc thánh nhân thư, di khí dưỡng di thể, tự nhiên đều biết những quy củ lễ pháp này. Hách Liên Dực là con trai trưởng của lão Tấn vương, sinh ra đã là Thế tử, bao nhiêu đôi mắt nhìn, khổ sở hơn nửa đời luyện quy củ, ngôn ngữ cử chỉ một bước cũng không sai được, tự nhiên mà nói chính là đoan phương hữu độ, mắt thấy Chu Tử Thư lảng tránh hắn, đều là theo lễ pháp, trong lòng không thích trên mặt mũi lại càng không sai lầm. Chu Tử Thư đã làm Thế tử phi liền không thể so sánh với sủng thiếp trong phòng, vạn sự tự nhiên phải lấy đại cục làm trọng, vả lại phải chú ý các lễ pháp trong Vương phủ, đây cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là như vậy cũng liền mất đi khuê phòng tình thú lãnh đạm một chút. Tâm tư của Hách Liên Dực rốt cuộc cũng không hoàn toàn ở trên, không vui này cũng chỉ trong nháy mắt, thấy Chu Tử Thư quy củ ngồi liền giống như một tiểu thánh nhân, tuy nói sắc mặt trang nghiêm chỉ là trên người chỉ mặc trung y, lại tản ra tóc dung mạo tuấn nhã, lại là phong lưu đến cực điểm, nhìn làm cho người ta nhịn không được trong lòng ngứa ngáy.

Cao Ngọc Dung đưa Tần Cửu Tiêu đi thiên viện, thỉnh thoảng lại trở về hầu hạ Hách Liên Dực rửa mặt chải đầu, phía sau hắn đi theo hai cung nhân, một người trong tay cầm một chén canh thuốc, trên khay còn lại bày mấy khối điểm tâm, làm thành bộ dáng hoa mai, trong suốt thật là đẹp mắt. Chu Tử Thư tiếp nhận canh thuốc uống một hơi, nghĩ là chê thứ kia đắng chát nhíu mày mặt nhăn, Hách Liên Dực liền nhặt lên một miếng bánh hoa mai đút đến bên môi y. Chu Tử Thư kỳ thật không thích đồ ngọt, nhưng Hách Liên Dực đút đến bên miệng nên không tiện quét mặt mũi hắn trước mặt hạ nhân cũng đành phải nuốt xuống. Hách Liên Dực nhìn chén canh sạch sẽ kia: "Vẫn là đắng như vậy?"

"Lương dược khổ khẩu, đây cũng là chuyện không có biện pháp."

Hách Liên Dực thở dài: "Tử Thư, đệ đừng trách ta tâm ngoan. Đệ bây giờ còn nhỏ, vực người chưa thành, nếu phải chịu khổ vì sinh ta không đành lòng. Ta cũng còn trẻ, chuyện này không vội, chờ qua hai năm thân thể đệ trưởng thành rồi nói sau cũng không muộn."

Chu Tử Thư đương nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà trách Hách Liên Dực, trong lòng y còn cao hứng không kịp, chỉ là không tiện biểu hiện ra ngoài chỉ đành cười nói: "Đương nhiên sẽ không. Thế tử gia quan tâm Tử Thư, Tử Thư thực cảm tạ ân đức." Một mặt nói, một mặt lại ăn một miếng bánh hoa mai, vào miệng ngọt ngào mềm mại, thật sự là không thích nhưng cũng nuốt xuống, cũng tốt hơn tư vị đắng chát của chén canh thuốc kia. Trong viện truyền đến thanh âm của Tần Cửu Tiêu, Cao Ngọc Dung nghênh đón cười hỏi: "Tiểu công tử nhanh như vậy đã dùng xong điểm tâm? Thế tử gia còn chưa đi."

Nội điện Hách Liên Dực nghe xong liền nói: "Sư đệ của đệ vẫn còn nóng nảy một chút."

Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Thế tử gia, tiên sư cùng ta có đại ân, Thế tử gia này cũng hiểu rõ. Sư phụ đi sớm, đứa con trai duy nhất của người đương nhiên chính là trách nhiệm của người làm sư huynh như ta, nhất định phải đem Cửu Tiêu trông coi tới lớn mới xem như xứng đáng với ân đức của sư phụ. Cửu Tiêu tuổi còn nhỏ, Thế tử gia gánh vác nhiều hơn một chút, ngày sau đệ ấy trưởng thành tất nhiên cảm niệm ân tình thế tử gia. Đệ ấy bây giờ là nóng nảy một chút, ta nhất định tận lực giáo dưỡng, để cho đệ ấy trở thành tài năng mà Thế tử gia có thể dùng được."

Hách Liên Dực thấy Chu Tử Thư trọng tình như vậy cũng cảm thấy hiện tại lấy Tần Cửu Tiêu làm văn chương, có vẻ mình thật sự hẹp hòi liền vuốt ve tóc y: "Ta là nhìn chính đệ cũng đang là một đứa nhỏ lại biết chuyện gì mà chiếu cố hài tử? Những sư thúc sư bá trong sơn trang đệ tự có gia quyến, chẳng lẽ còn sợ nhìn không được một Tần Cửu Tiêu?" Dừng một chút, lại nói: "Tử Thư, hôm nay nghe được một ít tin đồn, nói sư phụ đệ từng định cho đệ một môn hôn sự, có phải chính là Cửu Tiêu này hay không?"

"Thế tử gia." Chu Tử Thư ngẩn ra lại nghĩ không ra Hách Liên Dực từ đâu nghe được lời đồn đại như vậy, nhưng nếu hắn đã hỏi ra trong lòng đối với Tần Cửu Tiêu cũng tất nhiên có nghi ngờ, tự giác ngồi không yên đứng dậy quỳ xuống, cao giọng nói: "Việc này hư ảo. Thế tử gia năm đó khi ta vào Tứ Quý sơn trang, Cửu Tiêu mới vừa mới sinh ra, ta xem đệ ấy giống như ấu đệ, thật sự chưa nói đến nhân duyên gì. Còn nữa, Chu gia nhiều đời trung thành với Tấn vương, năm đó khi tiên phụ tiên mẫu ở đây mặc dù không dám hy vọng xa vời tôn vị, nhưng cũng từng cùng dì nhắc tới chuyện hôn nhân. Tử Thư không tiêu, há dám vi phạm di nguyện của tiên phụ, chọn người khác? Năm đó sư phụ từng thu một đệ tử họ Chân, cùng tuổi tác của ta không cách nhau xa cho lắm, là con của một cố nhân, chỉ là giữa hai người có duyên không phận, chỉ tụ tập một ngày liền vội vàng ly tán."

Khi đó Tần Hoài Chương thấy Chu Tử Thư thân thế cô khổ lại tự biết thời gian còn lại không có nhiều liền hứa Chu Tử Thư cho Chân gia tử, cũng là mong y ngày sau có chỗ dựa. Chu Tử Thư năm đó thật sự vô tâm trở về Tấn Châu, tự cho là Tứ Quý sơn trang chính là nơi cuối đời, vả lại cũng còn nhỏ hết thảy đều nghe theo sư phụ mà đáp ứng. Không ngờ ngày đó liền thất lạc với Chân gia tử kia, hơn mười năm qua không có nửa điểm âm tín, giang hồ rộng lớn, lại biết đi đâu tìm? Theo lời dì của y, chính là mẹ đẻ của Hách Liên Dực là Tiền Tấn Vương Phi, cùng mẹ của Chu Tử Thư vốn là tỷ muội ruột thịt. Hai nhà vốn có lời hứa hôn, Chu Tử Thư xuất thân hiển quý, ngày sau vào Tấn vương phủ chính là ý trọng đề nên có, năm đó muốn y làm bạn học của Thế tử cũng là một tầng ý tứ này. Chỉ là sau đó Chu gia gặp nạn, Chu Tử Thư đi Côn Châu xa xôi sự tình vẫn chưa định ra. Lúc Tứ Quý sơn trang nguy cơ, chuyện được Hách Liên Dực nhắc lại, Chu Tử Thư cùng đường cũng đành phải đáp ứng quy về Tấn vương phủ. Chu Tử Thư nguyên cũng nghĩ đến việc làm bạn quân như phù hổ, lại không ngờ lòng nghi ngờ của Hách Liên Dực lại nặng đến mức này. Người của Tứ Quý sơn trang tuy nói trung nghĩa nhưng rốt cuộc đều là hán tử huyết tính trong giang hồ, đối với thâm cung nội viện này lục đục đấu tranh chính là một chút không biết, cũng khinh thường, có một số lời truyền ra ngoài, trong mắt bọn họ không phải là chuyện gì đặc biệt, ở trong thâm cung đại viện này, lại có thể lật lại vô số gió tanh mưa máu.

Tần Hoài Chương chỉ lưu lại đứa con duy nhất Cửu Tiêu này, Chu Tử Thư liều chết cũng phải che chở người chu toàn, thấy Hách Liên Dực nghi ngờ đến trên người Tần Cửu Tiêu chỉ đành biện giải, lại nói cái gì cũng không dám để cho Hách Liên Dực biết chuyện Chân gia tử kia miễn cho càng sinh phong ba. Y còn chưa nói hết trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ cảm thấy cả người rét run, miễn cưỡng thở ra mới coi như không có hàn chiến. Hách Liên Dực thấy y trịnh trọng như thế ngược lại có chút băn khoăn vội vàng kéo người dậy: "Tử Thư, đây cũng chỉ là lời nói đùa đâu đáng để đệ bị dọa thành như vậy. Đi, thay quần áo, mang đi trong phủ sư đệ của đệ nhìn khắp nơi, thật sự luyến tiếc, nơi này sân trống đều có, ta thấy nó tuổi cũng không sai biệt lắm với Dao Nhi, cùng nhau vào học cho có bạn với nhau, cũng rất tốt." Hắn nói hòa túc ấm áp, Chu Tử Thư lại chỉ là đổ mồ hôi lạnh làm sao dám thật sự an bài Tần Cửu Tiêu vào phủ? Y quay đầu nhìn trong sân cây mai đầy vườn đều là Hách Liên Dực cho người dời tới, cũng đều lớn lên tươi tốt, nghĩ đến mùa đông hoa mai nở rộ tất nhiên phồn hoa vô hạn. Tần Cửu Tiêu đứng dưới tàng cây mai, không kiên nhẫn chờ Chu Tử Thư, buổi sáng ánh mặt trời cực tốt chiếu sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu sáng ngời sạch sẽ, tràn đầy sức sống. Chu Tử Thư thấy bộ dáng này của cậu tâm lại mềm nhũn, lại không biết tiểu sư đệ này ngày nào mới có thể trưởng thành. Chu Tử Thư khi đó đương nhiên không thể đoán trước cái chết của Tần Cửu Tiêu, cố nhân đã đi, chỉ có hoa mai trong Trọng Minh Uyển một năm thịnh như năm cũ, chính là thảo mộc vô tình nhân hữu tình.

____

Trời mông lung, một con chim sẻ cơ quan nhẹ nhàng rơi vào cành mai bên ngoài Trọng Minh Uyển, đi theo nội thị Cao Ngọc Dung của Hách Liên Dực đã quen với sai khiến này, cẩn thận lấy Tước Nhi xuống, ấn theo phương pháp luyện tập hàng trăm ngàn lần tháo ra mật tín bên trong, cung kính trình lên Hách Liên Dực. Hách Liên Dực đem bức mật thư đầu tiên triển khai, đơn giản lại là mật thám hồi báo của Thiên Song, đại Giang Nam Bắc tìm khắp cũng không có tin tức của Chu Tử Thư. Bức thứ hai kia, lại nói Tứ Quý sơn trang vẫn vắng vẻ như trước, trước mộ là một nhà Tần Hoài Chương, cũng không có dấu vết tế bái. Hách Liên Dực tiện tay đốt thư, Chu Tử Thư tinh thông dịch dung, Thiên Song lại do một tay y sáng tạo ra, y tự nhiên biết ngàn trăm loại phương pháp giấu mình, nếu y không muốn, người của Thiên Song kiếp này đừng hòng tìm được. Hách Liên Dực nắm chặt chuỗi phật châu trong tay không bao giờ rời khỏi người, trong lòng không nói rõ là tư vị gì. Chu Tử Thư đã cùng hắn xé rách mặt, còn vướng bận như vậy, lại làm cái gì đây? . Cập nhật truyện nhanh tại == TRÙ Mtruуện. мe ==

Bản lĩnh của Chu Tử Thư hiện giờ địa vị của y đã ổn định, quân Tấn Châu là một con mãnh hổ do Chu Tử Thư tự tay luyện thành, nếu bỏ vào Trung Nguyên Trục Lộc, vấn đỉnh khả kỳ. Thứ của Chu Tử Thư, thời gian tốt nhất khi còn trẻ hắn đã có được, đến chết Chu Tử Thư trên người đều có dấu ấn của hắn. Còn trái tim này của Chu Tử Thư... Hách Liên Dực cười khổ, thành hôn mười năm, hắn đúng là không nhìn thấu qua trái tim kia, vốn tưởng rằng Chu Tử Thư sinh ra một trái tim thất khiếu linh lung, lại là trong suốt, hắn thấy rõ ràng, nắm rõ ràng, lại có Tuần Nhi liền tưởng có thể đem Chu Tử Thư chặt chẽ buộc lại, ai ngờ trái tim Chu Tử Thư kia để cho hắn nhìn thấy nắm chặt đều chẳng qua là Chu Tử Thư vui vẻ cho hắn mà thôi. Làm người bên gối lẫn nhau mười năm, Hách Liên Dực tự xưng không phải là người sắc lệnh trí ngất, nhưng kết tóc ái lữ đối đãi y như vậy, tổn thương không chỉ là tâm của y mà còn là tôn nghiêm của y.

Hách Liên Dực nhìn chuỗi phật châu sáng bóng kia, hắn cũng không tin Phật, chẳng qua là nể mặt Chu Tử Thư mỗi ngày đều đeo, ai ngờ nhiều năm qua lại cũng thành thói quen, hiện giờ là nhất thời nhất khắc cũng không thể rời, mỗi ngày còn phải tỉ mỉ dưỡng, bôi dầu mài sạch, sợ nó vỡ vụn cô phụ tâm Chu Tử Thư, cho dù Chu Tử Thư tâm từ đầu đến cuối cũng không chịu phân cho hắn nửa phần. Bản thân Hách Liên Dực cũng cảm thấy mình buồn cười làm ra bộ dáng tình thâm nhược tư này rồi lại cho ai xem, hắn ở vùng đất sông Hà Đông khổ hàn này chịu đựng nhiều năm như vậy, cái gì cũng có, muốn nhất cũng chỉ trong thời gian ngắn là có được rồi, cho dù là chuyện này của Chu Tử Thư, thật sự không thể thỏa tâm. Trong lòng hắn vốn là gánh hai phần tâm, sợ tìm được y, lại sợ tìm không thấy y. Tìm được Chu Tử Thư quyết tuyệt người muốn đi, còn có thể có cái gì chuyển biến? Tìm không thấy, cứ như vậy lưu lại cho hắn chẳng qua chỉ là một chuỗi phật châu này, cùng người thắng nửa đời người này, thật sự nuốt không trôi khẩu khí này. Hách Liên Dực ngây người một lát, rất nhiều năm qua hắn dùng phòng của Chu Tử Thư thật sự là thói quen, liền giống như chuỗi phật châu này, rõ ràng không cảm thấy là thứ trân quý cỡ nào nhưng hôm nay rời đi, nhớ tới cũng chỉ có chỗ tốt của Chu Tử Thư.

Hách Liên Dực trong lòng cười mình thất thố, đem phật châu buông xuống, cho Cao Ngọc Dung tiến vào hầu hạ mình mặc quần áo chải đầu. Cao Ngọc Dung bưng một cái khay gỗ dương tiến vào, bên trong bày dầu, nước trong, lược, còn có đồ cạo râu chậm trãi thay Hách Liên Dực sửa sang lại. Hách Liên Dực nhìn những vật đã quen dùng, không khỏi lại nhớ tới Chu Tử Thư, đây cũng không phải là đa sầu đa cảm của hắn, lúc hai người mới thành thân những chuyện này đều là Chu Tử Thư thay hắn làm, nhoáng một cái cũng là chuyện nhiều năm trước. Nhắm mắt lại, năm đó dung nhan Chu Tử Thư vẫn rõ ràng ở trước mắt, hai tám tuổi diệu linh, nhan sắc như đào lý. Trước khi hắn nạp Chu Tử Thư lúc trước may mắn đều là thị thiếp, vẫn chưa từng nếm qua niềm vui Càn Khôn, sau khi lấy Chu Tử Thư đúng là Yến Nhĩ tân hôn, như hình với bóng, thứ nhất là lúc này mới biết tư vị tiêu hồn thực cốt như thế nào, thứ hai hắn lấy Chu Tử Thư chính là muốn an lão Tấn vương tâm, có vẻ mình đắm chìm mỹ sắc, không có chí lớn, muốn tất cả mọi người dỡ bỏ tâm tư phòng bị hắn, vì thế trong một hai tháng kia, quả thực rất ít rời khỏi Trọng Minh Uyển.

Chu Tử Thư bị hắn quấn lấy không có biện pháp, không rõ biểu ca này từ trước đến nay luôn ổn trọng đoan phương, sao lại thành thân xong cứ như vậy dính dính lên. Hách Liên Dực chỉ nhớ rõ khi đó hai má Chu Tử Thư giãn ra, mặt mày trong trẻo đôi mắt đen trắng rõ ràng, ẩn hết phong lưu của Tấn Châu, hoàn toàn không có tướng mạo tiêu cốt lập sau này. Đứng ở phía sau thay mình búi tóc, rốt cuộc không thuần thục, liền một lần lại một lần chải, chuyên chú nhíu mày tựa hồ sợ kéo đau tóc hắn. Hách Liên Dực nhìn trong gương đồng, hiện giờ cố nhân không có ở đây, chỉ có Cao Ngọc Dung cúi đầu thuận mắt dùng chiếc lược gỗ kia thay hắn xử lý, rốt cuộc là lão nội thị, đã quen rất nhanh liền đem mái tóc dài của hắn buộc thành kết, buộc lên kim quan. Hách Liên Dực nhìn trân châu trên mũ: "Ngọc Dung a, ta lại có tóc bạc rồi sao?"

"Hồi vương gia, là thêm mấy cái." Cao Ngọc Dung cẩn thận trả lời: "Người muốn bỏ đi không?"

"Giữ lại đi, sinh lão bệnh tử nhân gian là chuyện bình thường, lại có cái gì phải kiêng kị?" Hắn cười với hình ảnh phản chiếu mơ hồ trong gương đồng, Chu Tử Thư nếu biết mình bây giờ lo lắng cho y như vậy sợ cũng cảm thấy buồn cười. Tử Thư của hắn rốt cuộc không còn là thiếu niên lang mười sáu tuổi nữa, mười năm ở bên nhau, hồng nhan tóc bạc, Chu Tử Thư thay hắn làm chuyện dơ bẩn, thay hắn giết người đếm không xuể, hắn tận mắt nhìn thấy trái tim của người kia từng tấc từng tấc trở nên cứng rắn. Nhan như đào mận, sống động như rắn rết. Hắn nhặt phật châu lên bỏ vào trong ngực, tâm tính Chu Tử Thư kỳ thật hắn đã sớm nhìn qua. Chu Tử Thư thiếu niên vào phủ làm phi, bên cạnh đều là thị thiếp lớn tuổi, y mặc dù có danh nghĩa Huyện Quân nhưng khi còn nhỏ đã tan cửa nát nhà, ngoại trừ Tứ Quý sơn trang, kỳ thật cũng không có bối cảnh nào có thể dựa vào. Tứ Quý sơn trang uy danh hiển hách trên giang hồ, giữa tấn châu triều đình lại chẳng qua chỉ là chức thị vệ, võ tướng.

Hách Liên Dực muốn dùng những người này, lại phải đề phòng những người này, mở ra từng người bổ sung vào quân Tấn Châu, chỉ cho phép Chu Tử Thư lưu lại tinh nhuệ nhất làm tư quân Vương phủ, hắn hiểu thấu tính nết của Chu Tử Thư, để cho y nuôi Tần Cửu Tiêu ở Tấn Châu, chỉ vì hắn biết rõ có Tần Cửu Tiêu liền bắt được Chu Tử Thư, mà bắt được Chu Tử Thư cũng chẳng khác nào bắt được đám mãnh hổ Tứ Quý sơn trang này. Hách Liên Dực biết biểu đệ này từ nhỏ đã thông minh, nhưng thành đại sự chỉ có thông minh là không đủ, hắn trước kia chê đáy lòng Chu Tử Thư vẫn quá mềm mại, người bên ngoài vừa cầu một khóc y liền chịu không nổi. Đứa nhỏ Tần Cửu Tiêu quấn lấy y, làm nũng, rơi lệ, Chu Tử Dực liền không có gì không ứng. Hách Liên Dực quấn lấy y, ở trước mặt y diễn một vở kịch bi khổ, y liền đồng ý hôn sự của Hách Liên Dực, cho phép tiền đồ của Hách Liên Dực, mềm lòng trọng tình như vậy làm sao có thể có tác dụng lớn?

Người trong Vương phủ đều ở trong thâm cung đại viện đã lâu, mỗi người đều là nhân tinh, rất nhanh liền nhìn chuẩn Thế tử phi mới này tuổi trẻ tính thiện, tân hôn mấy tháng Hách Liên Dực cảm thấy làm đủ rồi, ôn nhu hương phúc cũng hưởng hết, hoan tình tuy tốt cũng không tìm ra được nhiều thủ đoạn, Trọng Minh Uyển cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Điều này ngược lại hợp với tâm ý của Chu Tử Thư, nhưng trong mắt người khác lại là tân thế tử phi thất sủng. Trong phủ có người nào không an phận, Hách Ngay dực cũng nhìn rõ ràng hắn chính là muốn nhìn xem Chu Tử Thư sẽ làm như thế nào, phải xem y là một con chim hoàng yến, hay là một con chim ưng. Hắn không nghĩ tới chính là những người đó, những chuyện kia không có nhấc lên nửa điểm sóng biển, Thế tử phủ nho nhỏ giống như một dòng nước hồ yên tĩnh không sóng. Khi Hách Liên Dực tò mò cũng từng hỏi Chu Tử Thư tuổi còn trẻ, sao lại quản lý nội vụ như vậy, Chu Tử Thư chỉ cười: "Lấy đức phục người."

Hách Liên Dực đương nhiên không tin, Chu Tử Thư liền thập phần bình thản nói: "Thế tử gia, đều nói thế gian lòng người khó dò nhất, trong vương phủ này, ai không có tư tâm, ai không tồn tại dục niệm? Muốn thái bình vô sự, biện pháp tốt nhất chính là phòng ngừa tai họa trước khi xảy ra. Những thứ này không an phận khó quản, trong ánh mắt nhìn chẳng qua chỉ là trong phủ ngài một phương thiên địa nhỏ bé này, mang đến Quy Vân Các nhìn một chút, mở rộng tầm mắt cũng đều thành thật. Tử Thư xuất thân thảo mãng làm việc cũng mang theo phỉ khí, nói ra chỉ là để cho Thế tử gia chê cười mà thôi, hay là đừng hỏi thì tốt hơn." Lúc y nói lời này dung sắc như thường, mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, Quy Vân Các chính là tiền thân Thiên Song, ở trong Quy Vân Các có thể thấy được cái gì không hỏi cũng biết. Từ đó về sau Hách Liên Dực liền biết, biểu đệ kiêm ái lữ này của hắn rốt cuộc cũng không phải một mực nhu thiện, nếu là định tâm cũng có thể tâm ngoan thủ lạt.

Thứ hắn muốn chính là tâm ngoan thủ lạt của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư chính là thanh đao sắc bén nhất trong túi hắn, thanh đao này mặc dù muốn gấp cũng phải tổn hại trong tay hắn. Cao Ngọc Dung thay hắn làm xong, Hách Liên Dực đứng lên nhìn Trọng Minh Uyển, thay áo choàng gặp người cũng không vội vàng đi điện Lê Thuần, mà ngồi xuống bàn làm việc viết thư. Bức thư viết rất ngắn, tinh tế gấp lại bỏ vào trong cơ quan tước, giao cho Cao Ngọc Dung: "Thả đi."

____

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư rời Phàn Thắng Lâu, dọc theo chợ lại đi dạo nửa ngày bất tri bất giác du khách ven sông dần dần thưa thớt, cũng không biết là đi tới chỗ nào, mắt thấy bên bờ phía trước dựng một ngôi miếu nhỏ Chu Tử Thư lơ là, Ôn Khách Hành lại nói: "A? A Nhứ, tại sao nơi này lại có một ngôi miếu?" Kéo tay y lại muốn đi vào, Chu Tử Thư giãy ra tay hắn: "Ngươi cũng không nhìn nơi này là nơi nào, liền trà trộn vào?"

"Miếu không phải là miếu, còn có cái gì phân biệt?" Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn trên miếu kia, hóa ra lai là một miếu Nguyệt Lão, phốc xuy một tiếng bật cười: "Đã tới thì an chi, chúng ta đi vào xem một chút xem có gì không?" Tiểu miếu này nghĩ đến không có mùi hương đã sớm không có miếu chúc, cũng không có đạo sĩ hỏa công, lâu năm thất tu bàn thờ hương án ngược lại vẫn còn, chỉ là tích đầy bụi bặm. Ôn Khách Hành thấy một góc hương án rải rác một lon rút quẻ, nhất thời tò mò tiện tay nhặt lên một cây, lại nói là "Lưu thần gặp tiên", nhìn quẻ thẻ kia nói "Một mũi nhọn đục yêu cầu tuyền, cố gắng cầu được khó khăn nhất; vô tình ngẫu nhiên gặp tri kỷ, tương phùng nắm tay lên trời xanh." Hắn thấy mấy câu này bèn cười nói: "Thú vị, thú vị, A Nhứ, huynh không bằng cũng đến rút một cái xem còn có lời may mắn gì nữa?"

Chu Tử Thư thấy vậy cũng buồn cười: "Chẳng qua chỉ là quẻ thẻ, có cát lợi gì?"

"Cái này huynh có điều không biết, A Nhứ, nghĩ đến hạ ký kia, đơn giản là vận rủi lâm đầu, đại tai đại nạn, thượng ký mà, tự nhiên là cái gì vinh hoa phú quý, trường mệnh trăm tuổi. Ôn mỗ ta không cầu tài không sợ chết, nhưng cầu bình sinh có một tri kỷ đủ rồi. Đây đối với ta mà nói chẳng phải là một quẻ tốt sao?"

Chu Tử Thư lười nghe hắn hoạt động lưỡi tiện tay cũng nhặt lên một cây, xem phê văn chính là "Tựa như tiên hạc ra khỏi phàn lung, cởi ra phàn lung lộ thông; Nam Bắc Đông Tây không ngăn cách, nhâm quân thẳng lên Cửu tiêu cung." nhưng cũng là một que tốt. Y đọc nhóm văn này trong lòng khẽ động, mình cửu tử nhất sinh, chạy trốn Tấn Châu, không phải là thoát khỏi Phàn Lung sao? Tuy nói không trông cậy vào Cửu Tiêu Cung gì, nhưng Nam Bắc Đông Tây không ngăn cách lại rất được ý y, chỉ là hai chữ "Cửu Tiêu" kia, quả thực đâm tim. Hai người nhìn một hồi, đều cảm thấy quẻ thẻ này rất hợp với tâm tình bản thân, Ôn Khách Hành bỏ lại quẻ thẻ lau đi bụi bặm trên tay: "Miếu Nguyệt Lão này, không cầu nhân duyên, chẳng lẽ còn cầu tiền đồ? Trách không được chặt đứt hương khói."

Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy trên hương án còn có một ống trúc khác, bên trong cũng cắm đầy tăm trúc liền cười nói: "Vả lại xem bọn họ còn có cái gì quẻ thẻ ta rút." Lần này rút một cây, nhưng chỉ là một câu: "Nhược giáo nhãn để vô li hận á, bất tín nhân dản hữu bạc đầu*" Hắn thấy câu này trong lòng khẽ động, liền không giống như vừa rồi nói chuyện vui vẻ, Chu Tử Thư thấy sắc mặt hắn khác thường, nhìn quẻ thẻ trong tay hắn liền cười nói: "Lão Ôn, trò chơi thôi không cần phải coi là thật." Mình tiện tay cũng nhặt một cây, lại viết "Ngư trầm nhạn yển thiên nhai lộ á, thủy tín nhân gian biệt ly khổ*" liền nói: "Vẫn là ngươi nói đúng, trong miếu này nghĩ đến không biết làm ăn, phán từ bực này viết ra cầu nhân duyên cái nào còn dám đến bái hương khói, tặng tiền cống?" Nói xong rút tăm trúc trong tay Ôn Khách Hành, cùng ném về hương án: "Đừng bày ra vẻ mặt khóc tang nữa, đi thôi, đi uống rượu đi."

*Đặng: 2 quẻ bói này nghĩa tôi k hiểu, đợi tôi hỏi ông bạn người Đài Loan giải thích xong sẽ cập nhật lại sau nhé. Nãy hỏi mà bác đấy đang bận họp😐

Ôn Khách Hành cũng cảm thấy mình lo được lo mất thật sự buồn cười bèn trêu đùa: "Xem ra hai chúng ta đều là tiền đồ hy vọng, nhân duyên vô phận."

"Nhân sinh trên đời làm sao chuyện viên mãn? Ngươi thích biết mình, ta vì nhàn vân dã hạc, chẳng phải là vui sao?" Chu Tử sảng khoái cười nói: "Đi thôi."

Ôn Khách Hành cũng cười: "A, ta hỉ đắc tri kỷ... A Nhứ, lại không biết ta có tri kỷ nào a, ta làm sao không biết?"

Chu Tử Thư liếc hắn một cái: "Chỉ cần ngươi nhiều miệng sẽ nói." Nhưng mà ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, lại tựa hồ đều biết rõ đáp án đối với câu trả lời này đều cảm thấy tâm ý lẫn nhau nếu tương thông tựa hồ cũng không cần phải nói rõ ràng, quả thật là tâm chiếu bất tuyên bốn chữ mà thôi. Hai người sóng vai ra khỏi miếu theo đường cũ trở về thành Nhạc Dương, lúc này đã gần hoàng hôn hai người đi dạo một ngày, đều đi đến đói meo bèn tìm một tửu lâu tao nhã ngồi xuống, gọi mấy món rượu. Một ngày này du ngoạn không hỏi thế sự, quả nhiên tâm tư Chu Tử Thư cũng tốt hơn không ít, tuy nói rượu thức ăn dần dần nếm không ra hương vị nhưng cũng ăn rất ngon miệng. Ôn Khách Hành thấy thần sắc y hòa duyệt, cười nói: "A Nhứ, sao tâm tình tốt như vậy?"

Chu Tử Thư cúi đầu nhìn rượu trần trong chén rượu, đợi muốn trả lời, giương mắt nhìn thấy nhã tọa trên lầu có một chút màu tím rất quen mắt, nhìn kỹ quay đầu cười nói với Ôn Khách Hành: "Bắp cải nhà ngươi bị heo vòm rồi kìa."

Ôn Khách Hành ngẩn ra theo ánh mắt Chu Tử Thư nhìn lại thấy nhã tọa trên lầu ngồi chính là A Tương, đối diện nàng ngồi một thanh niên công tử, thần thái nhã nhặn khuôn mặt tuấn nhã, chỉ là tựa hồ không dám nhìn mặt A Tương. A Tương vội vàng uống rượu ăn thức ăn bất diệc vui vẻ không hề có nửa phần thái độ ngượng ngùng của nữ nhi gia, ngược lại nhìn Ôn Khách Hành thập phần buồn cười lập tức nói: "A Nhứ, huynh cứ ngồi đó." Rồi đi lên thản nhiên đứng bên cạnh A Tương: "A Tương, ngươi đi đến nơi dã ngoại nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play