Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời lại mưa, mưa đập vào kính chắn gió không dứt, cần gạt nước như muốn phát điên lên.
Hôm qua hắn vẫn bị mất ngủ, cả buổi họp hôm nay đeo nguyên bộ mặt bơ phờ, may mà các đồng nghiệp đã quá quen thuộc rồi nên không có ai phản ánh.
Lúc chờ kẹt xe, Vương Nhất Bác vẫn nghe chương trình của kênh giao thông, nữ phát thanh viên dạo này có chút thay đổi, giọng cô ấy trưởng thành hơn nhiều so với lần trước.
Không hiểu sao trong không gian chật hẹp này, hắn chợt nhớ đến nụ hôn với Tiêu Chiến khi anh mộng du đêm đó, nụ hôn không đầu không đuôi. Tiêu Chiến bị hắn hôn đến mức ngã ra bàn, sau đó lại ngủ thiếp đi mất, Vương Nhất Bác đương sinh khí bừng bừng thì bị dập tắt, người mình đang ôm đã ngủ say từ lúc nào mất rồi.
3:30 sáng, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đặt lên ghế sofa trước khi rời đi.
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, ngày hôm đó quả thực rất sốc.
Dù là cảnh ân ái với Tiêu Chiến trong mơ, hay nụ hôn chưa từng có, một phần lý do gây sốc tất nhiên vì Tiêu Chiến là đàn ông, một phần khác là do sự việc diễn ra quá tự mức nhiên, dọa cho Vương Nhất Bác gần như nhảy dựng.
Giấc mơ là của hắn, còn nụ hôn mơ màng là do Tiêu Chiến đem lại.
Chiếc xe phía sau bắt đầu bấm còi, Vương Nhất Bác chợt nhận ra đèn xanh đã bật, hắn cầm tay lái, từ từ di chuyển về phía trước theo dòng xe cộ, hơi ấm từ máy sưởi tỏa ra. Một tin nhắn WeChat hiện lên trên điện thoại, do Tiêu Chiến gửi, họ đã trao đổi WeChat với nhau.
- Cậu đang ở đâu thế?
Hôm nay là ngày của bệnh nhân Vương Nhất Bác, hắn không phải làm thêm giờ, vốn đã trên đường đến phòng khám theo lịch trình nhưng lại gặp phải tình trạng tắc đường kinh điển vào một ngày mưa tầm tã. Sắp tới, tình trạng kẹt xe sẽ còn nghiêm trọng hơn trong những đợt mưa lũ.
- Ồ, vậy thì tôi gọi món trước nhé.
- Được rồi.
Vương Nhất Bác cũng chưa thực sự ăn no, hắn nghĩ vậy bèn nhấc điện thoại lên:
- Tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta ăn cùng nhau được không?
- OK, để tôi lấy thêm một suất.
Thực ra ý của Vương Nhất Bác là, anh có muốn đến nhà hàng gần phòng khám ăn không. Không ngờ Tiêu Chiến lại trực tiếp đề nghị gọi đồ sẵn,hắn không nói gì nữa, đầu lại nghĩ về mấy chuyện quá khứ, thậm chí không buồn hỏi anh sẽ đặt món gì.
Về chuyện ăn uống, Vương Nhất Bác không quan tâm lắm. Hắn chỉ cần ăn đủ no, không quá ngán là được, có khi cuối tuần ngồi chơi game đến sáng, ngủ đến chiều dậy úp ăn mì ăn liền là xong. Nhưng rõ ràng Tiêu Chiến không giống hắn, khi Vương Nhất Bác đậu xe, đi lên phòng khám, lúc bước vào phòng làm việc của Tiêu Chiến nhìn thấy trên bàn bày tận tám hộp đồ ăn.
"Cái gì đây, anh đặt cả bữa tiệc à?" Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa treo áo khoác, nhìn mấy cái hộp trên bàn cảm thán.
"Cậu không muốn ăn sao?" Tiêu Chiến liếc hắn nghi ngờ, vươn tay mở từng túi ni lông ra, anh đã gọi món Thái, trong không khí đột nhiên có một mùi gia vị đặc trưng. Là hương thơm ngọt của gạo.
"Tôi không ăn nhiều lắm." Vương Nhất Bác ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa mà Tiêu Chiến đưa, mùi rất thơm, thức ăn nhìn cũng rất ngon, cho nên Vương Nhất Bác rất đói.
"Hai người ăn bao nhiêu tôi cũng không biết mà." Anh mở hộp ra, trầm giọng nói, Vương Nhất Bác không biết mình có nghe lầm không.
"Gì cơ?"
"Tôi chưa từng ăn với ai thế này bao giờ." Anh đáp, nhìn thấy ánh mắt đáng kinh ngạc của Vương Nhất Bác phóng sang, lập tức nói thêm: "Ý tôi là, cho dù cậu đi ăn với bạn bè, họ vẫn thường gọi mấy món đó đúng không."
"Lúc đi ăn với bạn gái cũng tùy tiện thế sao" Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt gà cà ri, cắn vào miệng, vị cà ri nồng nặc xông thẳng vào mũi. Không thể ngửi thấy mùi gì khác. .
Đam Mỹ Sắc"Tôi không có bạn gái." Tiêu Chiến miệng nhét đầy cơm, giọng nói trở nên nhão nhoét.
Vương Nhất Bác cắn thức ăn trong miệng, liếc nhìn Tiêu Chiến, anh đang ngồi trên ghế bên cạnh, hai người không ở gần nhau lắm, nhìn từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh, má nhét rau phồng lên, có vẻ đang kích động.
Thật khó tin rằng Tiêu Chiến đã từng này tuổi đầu lại chưa từng yêu.
"Lần trước anh nói ghê lắm mà."
"Cái gì?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, anh vừa mới ăn súp tôm, đôi môi căng mọng bóng loáng.
"Thì tình yêu làm cuộc sống trở nên sống động ấy..."
"Ồ, là trong sách bảo thế..."
Tiêu Chiến dường như không ngại nói về tình trường trắng tinh của mình, anh trả lời Vương Nhất Bác vô cùng hào sảng, khiến hắn còn hơi ngạc nhiên.
Một người thường xuyên đối mặt với những vấn đề về tâm lí, lại có lòng yêu thích văn chương, phong thái bình tĩnh thong thả, mọi thứ thuộc về anh kết hợp với tình sử kia đem lại cảm giác không chân thực.
Đột nhiên Vương Nhất Bác nghĩ đến cái đêm hắn ở đây một tuần trước, hai người hôn nhau bên cạnh giá sách, Tiêu Chiến vụng về ôm lấy cổ hắn, tựa như chưa từng yêu.
Trong lòng có trộm, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Đây đã là tuần thứ ba Vương Nhất Bác đến chỗ Tiêu Chiến.
Tác dụng của thuật thôi miên không đáng kể, nhưng hắn không ngờ lại xuất hiện một chuyện ngoài dự đoán- đó là ở trong phòng làm việc của Tiêu Chiến, hắn có thể ngủ yên một giấc.
Vương Nhất Bác không biết những người khác vào đây sẽ thấy như thế nào, nhưng hắn không cho rằng việc có một người bên cạnh là ồn ào, ngược lại còn cảm giác rất an tâm, hai người với nhau không thừa không thiếu, rất hòa hợp là đằng khác.
Kể từ lúc phát hiện ra điều kỳ diệu đó, mỗi lần Vương Nhất Bác tới chỗ Tiêu Chiến đều tranh thủ chợp mắt, thường chỉ trong nửa canh giờ, cũng không lâu lắm. Tiêu Chiến cũng không vì chuyện này mà thấy phiền phức, anh cùng Vương Nhất Bác phối hợp với nhau, người ngủ người đọc sách.
"Cuốn sách này sắp hoàn thành rồi sao?" Vương Nhất Bác nằm trên ghế tựa, trên chân đắp chiếc chăn nhỏ mà Tiêu Chiến đưa cho, hắn chỉ vào cuốn sách cũ.
"Chưa đâu, vẫn còn một nửa." Tiêu Chiến mở trang đã đánh dấu, xem số trang, ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người ngồi nghiêng đối mặt với nhau.
"Thật tuyệt vời." Vương Nhất Bác tự mừng thầm trong lòng, lí nhí kêu lên mấy tiếng, sau đó nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lật giở.
"Cậu vừa nói gì đấy?" Tiêu Chiến không ngẩng lên, tóc mái rủ xuống che khuất hai mắt.
"Anh nghĩ xem, đọc sách cho người khác nghe có lẽ tốt hơn là trị liệu thôi miên." Vương Nhất Bác cười nói, hắn thật sự rất buồn ngủ, nhất là lúc Tiêu Chiến bật loa bluetooth lên, âm nhạc giúp kéo dài giấc ngủ. Chứng mất ngủ lâu ngày khiến Vương Nhất Bác trở nên kháng thuốc, những thứ thuốc hỗ trợ giấc ngủ đều vô dụng, có điều khi hắn bước vào căn phòng này, mọi chuyện đã có nhiều thay đổi.
"Tôi không dám làm loại việc không có căn cứ khoa học này." Tiêu Chiến cong cong khóe miệng, nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Muốn ngủ thì hãy ngủ đi."
Vương Nhất Bác ngừng nói, nhắm mắt lại, một lúc sau, giọng nói bên cạnh vang lên, trầm thấp nhẹ nhàng, anh bắt đầu đọc nội dung cuốn sách. Trong lúc hỗn loạn, Vương Nhất Bác cảm thấy cơ thể mình dần nhẹ bẫng, ý thức cũng bắt đầu trôi đi trong tiếng đọc sách của Tiêu Chiến. Âm thanh từ loa bluetooth khiến cả người đều thư thái khó tả.
"Anh có thường xuyên đọc sách cho người khác nghe không?" Mặc dù đã rất buồn ngủ nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được mà hỏi, giọng nói vừa chậm vừa dính.
"Chưa bao giờ." Giọng Tiêu Chiến bị cắt ngang, anh đáp lại hắn.
"Được rồi."
Câu chuyện "And then there were none" tiếp tục diễn ra, hắn dường như đã thực sự hóa thân thành nhân vật ngoại lai trong truyện, đi trên tầng hai của biệt thự, sàn nhà vang lên tiếng cót két. Những người khác không thể nhìn thấy Vương Nhất Bác, họ đi ngang qua hắn, những người đàn ông và phụ nữ với khuôn mặt bối rối, một giai điệu đồng dao đáng sợ luồn qua từng ngóc ngách.
Vương Nhất Bác thực ra không phải là người hay mơ mộng, trong một vài giấc ngủ trọn vẹn mà hắn có trong năm nay, những giấc mơ ghi nhớ được rất hiếm.
Bản chất của giấc mơ chính là như thế, bạn đã chân chính trải qua nó, nhưng bạn có thể quên mất ngay khi tỉnh dậy.
Có điều khi ở bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn có thể nhớ một số kí ức vụn vặt trong mơ, và hắn sẽ trò chuyện với anh khi nào nghĩ đến.
Ví dụ như bây giờ, hắn cầm lấy cốc nước mà Tiêu Chiến rót qua, uống một hơi cạn sạch. Sau đó nói:
"Câu chuyện này có phải một bi kịch không?"
"Nghe xong cậu sẽ biết." Tiêu Chiến đang nghịch sách trên giá, quay lưng về phía Vương Nhất Bác. Khung xương anh không lớn, mông nằm gọn trên bàn làm việc bên cạnh. Vương Nhất Bác nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
"Cậu đang ngủ cơ mà, cậu có thực sự biết tôi đang nói những gì không?"
"Chắc là biết một chút." Vương Nhất Bác lại uống một ngụm nước, cổ lại khô.
"Hôm nay không cần thôi miên." Tiêu Chiến đột nhiên quay lại nói với hắn.
"Tại sao?" Vương Nhất Bác khó hiểu.
"Thật ra thì thôi miên nữa cũng vô dụng, quá trình điều trị của cậu đã kết thúc rồi." Tiêu Chiến lấy từ trên giá ra một tập sách.
"Sớm như vậy?" Vương Nhất Bác tuyệt đối không thèm để ý tới quá trình điều trị là bao lâu.
"Ừ, chỉ hai tuần thôi. Thực tế là không có lịch khám trong tuần này nữa."
"Vậy thì tại sao anh lại để tôi đến?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Chiến đang cầm sách đi tới.
Tiêu Chiến ánh mắt phảng phất một tia do dự, nhưng Vương Nhất Bác không biết có phải do hắn đang suy nghĩ thái quá hay không.
"Ở đây không phải cậu ngủ ngon à?"
Hai người sau đó im lặng một lúc lâu không nói tiếng nào, một người đứng một người ngồi, hôm nay máy tạo độ ẩm không được bật.
"Sao anh không bật máy tạo ẩm?" Vương Nhất Bác chỉ sang chỗ cái máy, đột nhiên nói, lần này đến lượt Tiêu Chiến giật mình, anh quay đầu lại sửng sốt.
"Ừm, tôi quên mất."
Vương Nhất Bác không nói nữa, hắn đứng dậy đi vào toilet, lấy nước đổ vào máy tạo ẩm. Tiêu Chiến trong suốt quá trình không hề hé răng nửa lời. Khi Vương Nhất Bác vặn nước bồn cầu một lần nữa và đi ra, hắn nhìn thấy anh đang ôm hết thảy mấy cuốn sách, sau đó cầm lấy một quyển trong tay đưa cho hắn.
"Đây." Tiêu Triển hất cằm, quơ quơ quyển sổ.
"Đây là gì?"
Vương Nhất Bác nhận lấy, mở ra xem thử.
Mỗi trang trong đó là một bức vẽ, màu sắc rất phong phú tươi sáng, nội dung cũng sặc sỡ, ví dụ như có một con thuyền trên đường, một người đi xe máy trên mây, giống như những bức tranh trừu tượng khó hiểu.
"Tác phẩm nghệ thuật của anh đấy à?" Vương Nhất Bác lật từng trang, cảm thấy Tiêu Chiến chỉ muốn thể hiện chút tài năng nghệ thuật cho hắn xem, bèn gật đầu bình phẩm, "Không hổ là fan của Dali, phong cách rất giống ông ấy, như cái này này...."
Đột nhiên, Vương Nhất Bác dừng lại, hắn lật đến trang cuối cùng của cuốn sách, bức tranh trên đó khiến hắn có chút không biết nên phản ứng như thế nào.
Trong phòng khách của biệt thự cổ, có một con voi lớn xuất hiện, ở phía cửa bếp đang mở của biệt thự, có một cậu bé đang đứng nhìn nó.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên khỏi cuốn album nhìn Tiêu Chiến.
"Đó là giấc mơ của cậu."
Vương Nhất Bác lúc này mới cảm thấy có chút tê dại, loại tê dại này không có nghĩa là cảm động, mà là chấn động khó tả, phảng phất giống như đang đập búa vào huyết quản, hắn im lặng.
Tiêu Chiến trên mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ là đưa sách cho hắn. Trên ngón tay cầm sách, các móng tay được cắt tỉa đều tăm tắp, sạch sẽ giống như bản thân anh, có lẽ do bệnh nghề nghiệp của các bác sỹ, họ ám ảnh với đôi tay vô trùng.
"Về sau không được đến nữa sao?"
Vương Nhất Bác một hồi mới cất tiếng, hắn ôm sách nhìn Tiêu Chiến.
"Quá trình điều trị kết thúc rồi, tôi cũng có lịch hẹn cho những bệnh nhân khác." Tiêu Chiến bước về bàn làm việc. "Anh Trương đã trở về Hoa Kỳ, việc ở đây đành giao cho tôi."
"Tôi cũng khá bận." Vương Nhất Bác nhìn album rồi cúi đầu xuống.
"Siêu bận."
Tiêu Chiến quay lưng lại với Vương Nhất Bác, xoay người lục tung đống sách trên giá, trong lúc bới tìm, một tấm thẻ nhỏ rơi ra ngoài, là tấm thẻ đêm hôm đó.
"Anh viết câu này là có ý gì?" Vương Nhất Bác bước lên trước, áo khoác xẹt qua chân bàn, âm thanh cọ xát khiến căn phòng im lặng chợt reo lên.
"Không có gì thú vị, là tôi tùy tiện viết" Tiêu Chiến nhìn theo hướng ngón tay của Vương Nhất Bác, thấy tấm thẻ rơi xuống đất. Hắn nhặt lên và đặt nó trở về.
Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, lần cuối cùng cũng là tại đây, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến mộng du ép tới gần giá sách, nụ hôn ướt át mà cuốn lấy.
Bầu không khí phảng phất bắt đầu thay đổi, Vương Nhất Bác thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện, hòa cùng hơi nóng tỏa ra từ chính cơ thể hắn.
"Xin lỗi..."
"Được rồi......"
Gần như cùng lúc Vương Nhất Bác muốn rút lui, Tiêu Chiến cũng định nhượng bộ, nhưng hai người không hiểu sao lại nhích gần hơn.
Mưa vẫn đang rơi dày đặc ngoài cửa sổ, thanh âm không lớn, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Vương Nhất Bác cảm giác được hơi thở của Tiêu Chiến đang phả vào mặt, hắn lùi lại nửa bước. Cuối cùng, Tiêu Chiến duỗi tay ra đẩy vai Vương Nhất Bác, khiến hắn lệch sang một bên, hai người tách ra. Anh xoay người sang phía bên kia bàn làm việc, đi vòng qua bên đó. Cổ họng Vương Nhất Bác hơi nhột, ho khan vài tiếng, ho chán chê mới phát hiện ra Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm.
"Có chuyện gì không?" Hắn hỏi.
"Cậu ho cũng đặc biệt thật." Tiêu Chiến trên mặt vô cảm, nghe kiểu gì cũng không giống kinh ngạc cho lắm.
"Ai chẳng ho giống nhau..." Vương Nhất Bác rút ra một tờ giấy lau mũi, "Mùa xuân tôi hay bị dị ứng."
"Tiếng ho của cậu giống như tiếng hắt hơi của trẻ con ấy." Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác tưởng tượng xem tiếng hắt xì hơi của một đứa trẻ sẽ như thế nào, nhưng hắn không thể hình dung ra được, vì vậy đành thở dài kết thúc chủ đề trò chuyện vô nghĩa.
Tiêu Chiến cũng không nói thêm nữa.
"Vậy thì, tôi đi đây?" Vương Nhất Bác hỏi sau động tác hắng giọng.
"Ừm. Đi mạnh khỏe." Tiêu Chiến gật đầu, ngồi trở lại bàn làm việc, mở máy tính lên, nghiêm túc nhìn cái gì đó.
Vương Nhất Bác nhìn biểu hiện của anh, cho là anh đang xem hồ sơ bệnh án, cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu, hắn cầm lấy album ảnh, xoay người rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi, hắn liếc nhìn bức tường lần nữa, phát hiện một góc bức tranh của Dali hơi nghiêng, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an. Vừa định nói để nhắc nhở Tiêu Chiến mấy câu đã thấy anh xoay người, quay đầu lại, như thể không nhìn thấy Vương Nhất Bác, im lặng đẩy cửa bước ra ngoài.
Đêm hôm đó, Vương Nhất Bác mất ngủ, trằn trọc lật chăn bông, nghe tiếng máy điều hòa thông gió và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Hắn bắt đầu điên cuồng đếm số hạt mưa rơi, cố gắng sử dụng những giọt mưa để thôi miên chính mình.
Việc này rất dễ đoán, hoàn toàn không có tác dụng.