Đứng trong căng tin chờ nước sôi, Vương Nhất Bác bị đám bọt trắng sủi đều mê hoặc, hắn nhìn chằm chằm xoáy nước trong ấm, yết hầu gầm gừ lăn lộn, hoa mắt đến nỗi sắp trông thấy Thần linh.

Đồng nghiệp từ phía sau đẩy một cái, gọi Vương Nhất Bác, lúc này hắn mới tỉnh táo lại.

"Lại ngủ không ngon à?" Nàng mở ngăn kéo, lấy ra một túi trà ném vào trong cốc.

"Vâng." Vương Nhất Bác gật đầu.

"Không phải tôi nghe nói cậu đi gặp bác sĩ tâm lý rồi sao?" Đồng nghiệp này là một đàn chị gương mẫu, cô ấy là trưởng nhóm của Vương Nhất Bác, tính tình rất dễ mến vui vẻ.

"Em gặp rồi, nhưng không có tác dụng." Vương Nhất Bác cầm lấy tách trà của đàn chị, pha trà giúp cô ấy trước khi rót nước cho mình.

"Tôi hiểu rồi, cậu chính là đang thiếu tình yêu đấy. Nếu có người giận dỗi làm ầm ĩ mỗi ngày, cậu thảo nào cũng mệt muốn chết, khí lực đâu mà mất với chả ngủ." Nàng vừa cười vừa vỗ vai Vương Nhất Bác.

"...Ừm, thế có muốn tôi giới thiệu cậu với em gái tôi không, con bé cũng còn độc thân đấy."

"Không cần." Vương Nhất Bác nhấp một ngụm trà còn bỏng, rất nhanh liền lắc đầu từ chối.

"Đùa cậu thôi, tôi cũng đâu phải bà mối mà bày mấy chuyện đó chứ ha." Nói xong cô nàng bưng trà chuẩn bị đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác nhìn hơi nóng từ trong tách trà đang từ từ thoát ra, không biết vì sao đứng trong quầy nhỏ này lại nghĩ đến Tiêu Chiến, mọi thứ xung quanh rõ ràng không liên quan gì đến người ta.

Đã gần nửa tháng kể từ lần cuối hai người phát sinh quan hệ, họ không có thêm bất kỳ liên lạc nào, WeChat vẫn luôn trống rỗng.

Ngày hôm đó tỉnh lại, phát hiện Tiêu Chiến không còn bên cạnh nữa, hắn biết anh nhất định đã hối hận. Về phần bản thân Vương Nhất Bác, hắn cũng không thể nói rõ, thậm chí còn không nghĩ nhiều như vậy.

Mỗi buổi tối, Vương Nhất Bác vẫn đi làm về như thường lệ, ăn một mình như thường lệ, rồi lại mất ngủ như thường lệ.

Chương trình radio lúc nửa đêm mà Tiêu Chiến tham dự đã kết thúc, dạo này Vương Nhất Bác cảm thấy hơi buồn chán, cố gắng thử tải một vài file sách điện tử về đọc, nhưng đọc được vài trang đã cảm thấy khó chịu, không hiểu làm thế nào mà Tiêu Chiến lại sưu tầm một giá sách lớn như vậy, bên trên còn chứa đủ thể loại.

Vương Nhất Bác đương buồn bực trong lòng, càng nghĩ đến người kia lại càng thêm bức bối. Chứng mất ngủ cùng sự lo âu khó lý giải khiến thần kinh căng như dây đàn, ép hắn sắp đến mức phát điên. Vương Nhất Bác vơ lấy điện thoại mở Wechat lên, hộp thoại nhảy lên vài tin nhắn cũ, hắn quyết định nhắn tin cho Tiêu Chiến:

- Ở đâu thế?

- Trong văn phòng.

Tiêu Chiến rep lại rất nhanh, Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng hai người họ nên sống chết tránh né nhau, mối quan hệ này vốn là câu chuyện không có đầu có cuối, sự kiện kia coi như đặt xuống một dấu chấm hết.

Nhưng thái độ của Tiêu Chiến vừa rồi quả là ngoài dự liệu, sự kinh hỉ đột ngột này khiến Vương Nhất Bác đâm ra ngượng ngùng, nhất thời quên mất điều định nói. Khung chat trầm lặng một lúc, bản thân Tiêu Chiến cũng không biết phải tiếp tục ra sao..

- Anh đang làm gì trong văn phòng?

Vương Nhất Bác đành gửi một câu hỏi vừa nhạt vừa vô nghĩa.

- Uống rượu xem phim.

- Uống rượu gì, xem phim gì?

Xoay tới xoay lui, Vương Nhất Bác tự thấy mình quá nhàm chán, Tiêu Chiến trả lời thế nào cũng được, mấy ngôn từ nhạt nhẽo có thể nghĩ ra cuối cùng đã vận dụng hết, hắn chẳng biết hỏi câu nào nữa.

................

- Tôi lại mất ngủ.

- Ngày nào cậu cũng mất ngủ sao?

-Anh hứa sẽ đọc cuốn sách đó cho tôi nghe mà, có nhớ không?

Đó đã là tin nhắn của mấy tuần trước, một người không ngủ được muốn kể chuyện với một người khác.

.................

Tiêu Chiến lúc này đang uống rượu trong văn phòng, anh không biết rằng những câu nói vô thưởng vô phạt của Vương Nhất Bác khi ấy thực ra đều ẩn chứa tình cảm. Một cách thể hiện tình cảm quá trừu tượng, quá khó hiểu đối với người chưa từng yêu đương như Tiêu Chiến, giống như " Ký ức vĩnh cửu" treo trên bức tường kia.

Đó là lý do mà hai người họ chưa bao giờ cãi nhau, và Vương Nhất Bác không có bất kỳ thành kiến nào với Tiêu Chiến, ít nhất là trước cuộc trò chuyện WeChat này.

Nhưng hiện tại Vương Nhất Bác cảm thấy rất chạnh lòng, thậm chí tức giận vô cớ. Trước khi hắn có thể nghiêm túc suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, Tiêu Chiến đã chủ động trước một bước, anh trực tiếp bấm gọi thoại Wechat, đầu dây bên kia bắt máy ngay tức thì.

"Này, đánh máy mệt quá, cậu định nói gì vậy?" Giọng nói lèo nhèo lười biếng, nghe như thể người đang say.

Vương Nhất Bác không biết bản thân định nói gì, hoặc là biết rất rõ, nhưng hắn không muốn thừa nhận.

"Không có gì, nhân dịp mất ngủ muốn hỏi thăm anh thôi." Vương Nhất Bác đứng dậy tắt điều hòa, trong lòng có chút nóng.

"Ồ, gần đây tôi cũng ngủ không ngon lắm."

"Bị mất ngủ giống tôi à?"

"Haha, đúng rồi, học hỏi từ cậu đấy." Tiêu Chiến bật cười, mỗi khi say rượu, điểm cười của anh sẽ hạ xuống rất thấp.

Vươnh Nhất Bác ngồi trên sô pha, đổi điện thoại cầm sang tay khác, sau đó mở tập tranh Tiêu Chiến vẽ tặng đặt lên bàn cà phê.

Suy cho cùng, những cuộc trò chuyện vụng về vẫn chỉ là trò chuyện vụng về, và chẳng bao lâu sẽ không còn chủ đề nữa. Vương Nhất Bác im lặng ôm điện thoại, lắng nghe tiếng thở yếu ớt vọng lại qua đường truyền.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi hắn.

"Ơi!"

"Anh có chút cảm giác kỳ quái."

"Kỳ quái như thế nào?"

"Dạo này anh hay mơ về em..."

Giọng nói giống như mưa rơi ngoài hiên, nhớp nháp lại ẩm ướt, vang lên bên tai Vương Nhất Bác, giọng điệu tràn ngập nghi hoặc.

Vương Nhất Bác tự thấy mình là một người bộc trực, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại trực tiếp hơn cả hắn, loại thẳng thắn này khiến Vương Nhất Bác bị đánh úp, không biết phải phản ứng làm sao.

"Anh ổn chứ?" Cầm điện thoại im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng lên tiếng, tay cầm đã mỏi nhừ, hắn đổi sang một bên khác. Trên bàn tay trái vẫn còn vết xước mỏng do Tiêu Chiến để lại, lúc hai người làm tình anh đã cào lên. Gần nửa tháng trôi qua, dấu tích vẫn in sâu vào da thịt, không hề biến mất.

"Là tình yêu có thể cảm nhận được? Hay chỉ là tưởng tượng của con người?" Tiêu Chiến không tìm được câu trả lời cho thắc mắc này, ném ra một câu hỏi lãng xẹt, nghe không giống như anh đang hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn bàn trước mặt, ánh điện tụ lại thành vòng sáng nhỏ, không gian bên cạnh mờ dần đi, hắn khó khăn chớp đôi mắt khô khốc, nhìn vào màn hình điện thoại, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ phả vào loa thu thanh, phát ra âm vực đứt quãng.

"Anh hãy ở đó chờ một lát."

"Chờ cái gì cơ?" Lần này đến lượt Tiêu Chiến sửng sốt.

"Chờ em tới tìm anh."

Lần cuối cùng tôi lái xe muộn như vậy là vào ngày tôi đi đón Tiêu Chiến.

Chương trình trên đài đột nhiên phát bản tin dự báo thời tiết khẩn cấp, nói rằng nửa cuối đêm nay trời sẽ có bão, mọi người tranh thủ về nhà, không nên ra ngoài nếu không cần thiết.

Ngoài cửa kính ô tô là ánh hoàng hôn le lói, Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa nghĩ về tuổi thơ và tuổi trẻ của chính mình, những kí ức không vui đó được cất giấu vào nơi sâu nhất trong trí nhớ.

Từ khi rời nhà đến nay, Vương Nhất Bác đã sống một cuộc sống rất bình thường, Vương Nhất Bác biết rằng đối với hắn, cuộc sống sẽ luôn rất bình thường, giống như phần lớn mọi người trên thế giới.

Vương Nhất Bác không thích nghĩ đến chuyện tình cảm, cảm thấy yêu đương quá mức phiền phức, cái bóng gia đình tan vỡ luôn ám ảnh hắn, cho dù cứ luôn lừa mình dối người rằng tổn thương đó chẳng có gì to tát, nhưng thực tế Vương Nhất Bác vẫn chưa bao giờ buông bỏ được.

Con người vốn là thế này, tại một thời điểm nhất định, khi tiềm thức bắt đầu nảy sinh một hành vi mới, họ sẽ chợt nhận ra rằng những ký ức cách đây rất lâu vẫn có thể tiếp tục ảnh hưởng đến hiện tại.

Vương Nhất Bác sợ sự thân mật nên lựa chọn cách tránh né, trong vô số đêm đã qua, hắn thậm chí còn nghĩ nếu không nhìn thấy Tiêu Chiến cũng rất tốt, sẽ không có liên lụy và rắc rối sau này.

Có điều, người dù ngốc nghếch đến đâu, một số chuyện nhất định cũng phải thông tỏ, Vương Nhất Bác cuối cùng hiểu được rằng, sự cáu kỉnh trước đây sinh ra đều là do tham luyến nội tâm yên bình bên cạnh Tiêu Chiến, sự xuất hiện của anh ấy đã thay đổi cuộc đời mình, thay đổi tất cả những cố chấp và thói quen của Vương Nhất Bác, khiến cho mạch sống " bình thường" hắn luôn tâm niệm khó mà quay lại như trước kia.

Vương Nhất Bác muốn gặp Tiêu Chiến, nhưng không muốn biết kết quả hay câu trả lời, đơn giản chỉ muốn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ cuối cùng là đủ rồi.

Mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, gió thổi cây cối hai bên đường đung đưa, Vương Nhất Bác hiểu rằng nếu tiếp tục đi trên con đường này, lái xe đến điểm cuối, khi hắn chọn mở cửa bước ra ngoài, nhiều chuyện có thể không giống như mong đợi.

Nhưng Vương Nhất Bác không kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, có chút kích động xen lẫn hồi hộp, người đã thật lâu không được ngủ ngon, hiện tại chỉ mong ước được ngủ một giấc trên ghế tựa của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác muốn hỏi anh rằng,

"Liệu anh có thể nói cho em biết không? Có cách nào khiến em hòa giải với chính mình mà không cần lao vào mộng mị?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play