Chương 967:

 

Lê Hương từ trong ánh mắt của anh thấy được nghiêm nghị uy hiếp, kỳ thực cô biết anh rất thích con người như anh từ trong cốt nhục đã liền chủ nghĩa đàn ông, rất coi trọng con cháu cùng huyết mạch của mình.

 

Lê Hương chau mày, không nói gì.

 

Lúc này Mạc Tuân bưng lấy khuôn mặt nhỏ của cô, lần đến gần cô: “Lê Hương, để anh hoôn nhẹ tí nào.”

 

Anh cúi đầu hôn.

 

Lê Hương cảm thấy miệng dâng lên nước chua, cô lại muốn ói ra.

 

Lê Hương dùng sức đẩy Mạc Tuân ra, chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ, khom lưng nôn.

 

Cô không ăn thứ gì, lần này nước chua cũng không phun ra được, chỉ nôn khan vài tiếng, nhưng như vậy càng khó chịu.

 

“Lê Hương, em làm sao vậy, có khó chịu không?” Mạc Tuân nhanh chóng chạy theo, vươn bàn tay to thay vỗ vỗ lưng.

 

Thấy dáng vẻ cô khó chịu, anh cũng chau mày kiếm theo.

 

Kỳ thực hiện tại thứ Mạc Tuân đầu tiên nghĩ tới không phải cô mang thai, mà là lo lắng chất độc biến lão kia có phải lại phát tác không.

 

Lê Hương đứng lên, viền mắt trắng nõn hồng hồng, vài lọn tóc quấn trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, động lòng người: “Trên người anh có mùi gì?”

 

Mạc Tuân từ trong bệnh viện đi ra, sợ trên người có nước khử trùng gay mũi, cho nên anh đã tắm trước, thay cả quần áo, trên người anh hẳn không có mùi gì mới đúng chứ: “Mùi gì cơ?”

 

Lê Hương nhìn anh, gương mặt ghét bỏ: “Mùi phụ nữ, trên người anh có mùui phuụ nữ khác, thật khó ngửi.”

 

Mạc Tuân tự nhận sinh hoạt cá nhân bản thân vô cùng sạch sẽ, chưa bao giờ anh cho phụ nữ cơ hội chạm vào mình, ở trong bệnh viện Lệ Yên Nhiên đi thăm anh, thế nhưng anh cũng không để cho cô ta đụng vào mình, rất là giữ mình trong sạch, trên người anh tại sao có thể có mùi phụ nữ?

 

“Lê Hương, có phải em cố ý bới móc hay không? Em không cho anh hôn thì cứ không cho thôi, cần gì hất nước bẩn trên người anh, trên người anh không có mùi phụ nữ, anh Mạc Tuân đây còn không tệ đến mức chạm vào phụ nữ còn không dám thừa nhận.”

 

“Mạc Tuân, trên người anh có mùi phụ nữ, sau này anh đừng đụng vào em nữa, bởi vì anh vừa đụng em chỉ muốn nôn.”

 

Sự thực chứng minh, cho dù phụ nữ có thông minh đi nữa cũng có lúc càn quấy, Lê Hương cũng vậy.

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, thật sự nỗi giận: “Ý của em là, anh hôn em nên em nôn?”

 

“Đúng vậy.”

 

Mạc Tuân một tay chống nạnh, lửa giận vọt lên đầu, anh vậy mà…. hôn cô khiến cô nôn? Hiện tại cô cứ bài xích anh đến thế rồi sao, ngủ không muốn anh ôm, trốn khỏi ngực anh, hôn cũng không để cho hôn, nói buồn nôn.

 

“Lê Hương, có phải anh quá cưng chiều em, đã chiều em đến vô pháp vô thiên, hiện tại ôm không được hôn không được, chửi không được trừng phạt không được, em leo lên đầu anh ngồi luôn rồi đấy.”

 

“Vậy anh đừng tới, anh đi tìm Mạc phu nhân Lệ Yên Nhiên của anh đi! Cô ta biết lấy lòng anh, hùa theo anh, còn có thể hầu hạ anh tốt, anh còn ở chỗ em là mắc chứng tự ngược sao?”

 

“Em!” Mạc Tuân lập tức nỗi điên, hiện tại anh hận không thể vứt cô xuống giường hung hãn giáo huấn một trận, dạy đến khi nào cô ngoan ngoãn, để cô nhận sai, để cô xin tha mới thôi.

 

Nhưng nhìn viền mắt hồng hồng của cô, cùng dáng vẻ quật cường như thú nhỏ, anh liền không nỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play