Chương 955:
Lê Hương bất ngờ bị anh đuốt viên thuốc kia nuốt xuống, cô dùng gắt gao dùng răn cắn môi dưới mình, cho tới khi môi dưới cắn mất cả huyết sắc, tất cả lý trí tại trong nháy mắt ầm ầm đỗ nát.
Lệ Yên Nhiên đã là Mạc phu nhân của anh, vậy mà anh lại ở đây quần lấy cô triền miên.
Lê Hương về mặt tình cảm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.
Trong đầu lại hiện ra đoạn video vừa rồi Lệ Yên Nhiên gửi đền, trong căn phòng, tối đen người đàn ông cùng người phụ nữ mập mờ thoở dốoc lăn lộn cùng nhau.
“Cút, Mạc Tuân, em sẽ không tha thứ cho anh, em hận anh”
Chút sức nhỏ nhoi của cô căn bản không ảnh hưởng được người đàn ông, “cạch” một tiếng, cô nghe được tiếng anh cởi thắt lưng.
Giọt nước mắt trong suốt mà noóng boỏng từng giọt từng giọt đập xuống, Lê Hương cảm giác mình bị ép đến tuyệt cảnh, cô vươn tay nhỏ bé sờ, mò tới một con dao.
Cô siết mũi dao thật chặt trong bàn tay, đôi mắt sáng sắc bén nhìn anh: “Mạc Tuân, đi ra, nếu anh không đi em sẽ giết anh!”
Vành mắt cô đỏ ửng hung hăng nhìn anh chằm chằm, giống như nhìn kẻ thù của mình.
Ánh sáng sắc lạnh của dao lóe trong đáy mắt sâu thẳm của Mạc Tuân, nhưng anh không dừng lại, mà là nhếch đôi môi mỏng thành đường cong cưng chiều, anh khàn khàn nói: “Lê Hương, nếu em đành lòng, vậy thì đaâm đi.”
Anh dùng bàn tay rõ khớp xương giữ lại bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô, chỉ cô đặt mũi dao lên vị trí tim mình: “Đaâm ở đây này, nhé? Ngàn vạn lần đừng lưu tình, đaâm một cái đến cùng, đaâm chết anh, nếu không, chỉ cần anh sống một ngày, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi anh!”
Thân thể nhỏ nhắn của Lê Hương cũng bắt đầu run rầy, cơn đau đớn thể xác đã là gì, cô chỉ cảm giác trái tim mình như đã nát tan thành hai mảnh.
Anh phách lối ngông cuồng như thế, cũng chỉ là ỷ vào tình yêu của cô.
Anh đang ép cô.
Sao anh lại muốn ép cô? Lê Hương cắn răng, trên tay dùng sức, lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào lồng ngực người đàn ông
Bởi vì cô cầm daao nên anh nghe được rõ ràng tiếng dao cứa vào máu thịt.
Nơi trái tim đột nhiên đau nhức khiến sắc mặt Mạc Tuân trắng bệch, anh nhéch đôi môi mỏng, cúi người hôn trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô: “Lê Hương, anh đánh giá thấp em, em vậy mà thực sự cam lòng đaâm anh, nhưng làm sao bây giờ, anh cảm giác mình không cheết được, em còn chưa cheết, anh làm sao nỡ cheết trước em?”
Biến thái?
Cái người điên này, biến thái?
Lê Hương buông lỏng dao ra, cô thụt tay về, sau đó ngã lên chiếc giưuờng mềm mại.
Hàng lông mi nhỏ dài như lông vũ ẩm ướt tách tách rũ xuống, cô nhắm mắt lại khóc không ngóớt.
Mạc Tuân rút con dao trên ngực xuống, sau đó vứt trên thảm, cô đâm không sâu, nhưng máu tươi lại ào ạt thấm ra từ áo sơ mi trắng.
Ngồi dậy, anh tháo tất cả cúc áo sơ mi, để trần lồng ngực to lớn, dùng áo somi đè xuống vết thương cầm máu. Bỗng một giọt đỏ tươi trên người anh nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, kỳ tích xảy ra, chỉ thấy toàn bộ nếp nhăn trên mặt Lê Hương đều biến mắt, cô lại khôi phục làn da mềm mại.“