Chương 890:
Lúc này Mạc Tuân đã đi tới: “Bà nội, sao bà dậy sớm thế ạ”
“Không còn sớm nữa, Lê Hương nói phải sớm ngủ sáng sớm sớm tập thể dục, như vậy bà có thể sống đến 99 tuổi đấy.” Mạc lão phu nhân cười nói.
Mạc Tuân nhìn bà nội nhà mình bây giờ tinh thần sáng láng, chậm rãi cong môi, sau đó anh đưa mắt đặt trên người Lê Hương.
Lão phu nhân vô cùng thức thời cười nói: “A Đình, Lê Hương sắp tham gia diễn đàn y học, cháu lái xe đưa Lê Hương đi đi.”
“Không cần đâu ạ…” Lê Hương nhanh chóng từ chối.
Mạc Tuân gật đầu: “Dạ.”
Nói rồi anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Lê Hương, mang theo chìa khóa xe dẫn cô ra của.
Hai người đi tới bên chiêc Rolls-Royce Phantom, Lê Hương nhanh chóng rút tay về: “Em tự đi được, anh đến công ty đi!”
Mạc Tuân lịch sử mở cửa xe ra, giọng điệu không cho phép từ chối: “Lên xe.”
Lê Hương biết tính anh bá đạo, hơn nữa còn lề mề nữa cô sẽ đến muộn, nên cô ngoan ngoãn lên xe.
Lúc này Mạc Tuân vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông cong của cô.
Lê Hương hóa băng, anh làm cái quái gì thế? Cô quay đầu, đôi mắt đen láy ươn ướt trừng anh.
Mạc Tuân một tay đút vào túi quân, dáng vẻ bá đạo, anh nhướng hàng mày kiếm, hạ giọng chỉ hai người mới nghe được, nói: “Mặc như vậy đi quyến rũ ai? Lẽ nào em còn muốn ngồi xe thằng khác?”
Lê Hương liếc lên liếc xuống cả người mình, cô mặc có sai gì đâu, trong đầu người này rốt cuộc chứa thứ gì thế?
Hôm nay là ngày trọng đại của giới y học Đề Đô, tất cả bậc kỳ tài của y giới đều xuất hiện ở buổi diễn đài đỉnh cao này, bởi vì Prof. Lê lần đầu lộ diện, nên buổi diễn đàn này nhận được rất nhiều sự chú ý.
Sảnh bên ngoài đã tụ tập người ta tấp nập ký giả truyền thông, lúc này không biết là người nào kinh hô lên các người mau nhìn, viện sĩ Khâu tới rồi?
“Xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều dán qua, chỉ thấy viện sĩ Khâu đi lên thảm đỏ.
Tách tách tách, tất cả ánh flash đều đỗ dồn về, “Viện sĩ Khâu, xin hỏi đây chính là X học trò cưng của ngài sao?”
Mọi người đưa mic cho viện sĩ Khâu, phỏng vấn ông.
Viện sĩ Khâu không ngừng bước, ông chỉ liếc qua màn ảnh: “Đúng vậy, Lê Hương chính là X – trò cưng của tôi, vì có chút nguyên nhân, tư liệu của Lê Hương bị niêm phong lưu trữ, rất ít người biết, Lê Hương 12 tuổi được cử đến học Đại học T, 15 tuổi tốt nghiệp hai bằng tiến sĩ của Đại học T, cùng với Tử Tiễn trở thành hai đại truyền kỳ của Đại học T, Lê Hương 16 tuổi gia nhập vào căn cứ Viện Nghiên Cứu trở thành X, nhận danh hiệuPprofessor giáo sư, là một thiếu nữ thiên tài y học trời sinh.”
Trời ạ.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe đến bằng cấp của Lê Hương, bọn họ lập tức bị trình độ học vấn trâu bò như thế đánh ngắt, hóa ra Lê Hương là một thiếu nữ thiên tài y học?
Trở thành Prof. Lê chỉ với độ tuổi 16, chính là nghịch thiên.
Lúc này dưới sự bảo vệ của nhiều tầng an ninh, viện sĩ Khâu đi vào rồi khuất dạng.
Trong buổi họp diễn đàn đỉnh phong của y học, viện sĩ Khâu nhanh chóng bị bao vây, mọi người tò mò hỏi, “Viện sĩ Khâu, sao không thấy học trò cưng Lê Hương của ông đâu thế?”