Chương 875:

 

Hai tay Dương Tiểu Sương xuôi ở bên người siết thành quyền, người đàn ông bây giờ đang ở trước mặt cô ấy chính là một nhà tư bản hoàn mỹ, anh lập ra quy tắc trò chơi, cô ấy chính là quân cờ anh chọn trúng, cô phải dựa theo quy tắc trò chơi của anh mà chơi.

 

Song, điều kiện anh đưa ra lại hết sức mê người, khiến người ta không thể không động tâm.

 

Dương Tiểu Sương gật đầu: “Được.”

 

Mạc Tuân cong môi: “Cô chuẩn bị một chút đi, chỗ Dạ Vô Ưu đang tìm kiếm một người hầu nữ, tôi sẽ đưa cô vào, kế tiếp thì phải nhìn cô rồi.”

 

Nói xong, Mạc Tuân rời đi.

 

Dạ Vô Ưu dời ra khỏi Dạ gia, bất động sản dưới tên hắn có rất nhiều, hiện tại đang ở trong một biệt thự tư nhân.

 

Liên quan tới cách điều chế thuốc độc hóa lão kia hắn có chuẩn bị một phần, để trong một con chip nhỏ, chỉ có hắn mới biết con chip này giấu ở đâu.

 

Lúc này tâm phúc Dạ Nhị đi tới, thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, người chúng ta phái đến Dạ trạch đều bị đánh đuổi ra, nghe nói lão gia mỗi ngày đều bị cỗ độc dằn vặt đau đớn, ông ấy mắng chửi Lê Hương, còn mắng… thiếu chủ anh bắt hiếu.”

 

Nói rồi Dạ Nhị thận trọng theo dõi sắc mặt Dạ Vô Ưu.

 

Dạ Vô Ưu chỉ là nhếch môi thành đường cung cạn, khinh thường cười, hiếu là thứ gì? Hắn chưa bao giò biết, cũng không có ai dạy hắn.

 

Giáo dục mà từ nhỏ hắn nhận được, đều là ông nội lặp đi lặp lại mỗi câu, “Vô Ưu, con không cần quan tâm bắt cứ thứ gì, chỉ cần luyện tốt giỏi độc là được, tất cả hy vọng của Dạ gia đều đặt trên người con.”

 

Từ nhỏ đến lớn thế giới của hắn chính là một phòng cao thấp, nơi đó không có ánh mặt trời, chỉ có cô độc, âm u, tối đen cùng ẩm ướt.

 

Ông nội còn nói với hắn, kẻ thủ lớn nhất của Dạ gia bọn họ chính là Lâm Thủy Dao, còn có hậu nhân của Lâm Thủy Dao, nên nhiều năm như vậy hắn đều nghiên cứu chất độc đối phó với máu bất tử, muốn diệt tận gốc lâm Thủy Dao và hậu nhân của bà.

 

Hắn không làm sai gì cả mà, trò chơi này mới chỉ vừa bắt đầu, bây giờ ông nội đột nhiên hô ngừng, hắn làm sao có thể dừng được chứ? Ông nội, ông cũng đừng trách con thấy chết mà không cứu?

 

“Đã biết.” Dạ Vô Ưu nhàn nhạt đáp.

 

Lúc này cửa biệt thự bị đầy ra, Dạ Tam mang theo một cô gái gầy nhỏ đi đến: “Thiếu chủ, Nhị ca, người làm nữ tìm được rồi, chính là cô ta, cô ta tên là Dương Tiểu Sương.”

 

Dạ Vô Ưu đang nhìn văn kiện trong tay không ngắng đầu, Dạ Nhị hô lên: “Dạ Tam, cậu làm cái gì thế, bảo cậu đi tìm người làm nữ mà cậu tìm cái gì về thế này, gầy trơ xương thì làm cái gì được? Tuổi còn nhỏ như thế, có phải là học sinh cấp ba không đấy?”

 

Dạ Tam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Tiểu Sương kia, ấp úng: “Nhị ca, anh đừng thấy cô ta gầy nhỏ mà chê, cô ta rất biết làm việc, hơn nữa còn biết nấu nướng, nấu cũng rất ngon, cứ lưu lại đi ạ.”

 

Dạ Nhị vừa nhìn cũng biết Dạ Tam này có ý với Dương Tiểu Sương rồi, gã ta tức giận không cãi nữa: “Cứ để cho nó làm việc trước xem đã, làm tốt thì lưu lại.”

 

Dương Tiểu Sương ngắng đầu, cặp mắt hạnh rơi vào trên người Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đang ngồi trên ghế làm việc xem văn kiện, cũng không nhìn cô, rất rõ ràng hắn sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ này, đều giao cho tâm phúc Dạ Nhị xử lý.

 

Dương Tiểu Sương không hé một lời, cô ấy xắn tay áo lên bắt đầu làm việc, vào phòng bếp nấu ăn.

 

Rất nhiều năm trước Dương gia đã phá sản, mấy năm nay Dương Tiểu Sương và em trai sống nương tựa lẫn nhau, cũng làm một nửa người mẹ một tay nuôi lớn em trai, nên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng việc nhà gì cũng biết làm, còn có tay nghề nấu ăn tuyệt vời.

 

Dạ Nhị nhhắn chóng đi tới răn dạy Dạ Tam: “Dạ Tam, cậu làm cái gì thế,có phải thích người ta rồi không, con nhóc đó mới bây lớn, nhỏ như vậy mà cậu cũng muốn ăn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play