Chương 854:

 

Cái gì? Liễu Chiêu Đệ chắn động, bà ta không rõ Mạc Từ Tước đang nói cái gì, nhịp tim Tử Tiễn rõ ràng đã dừng rồi?

 

Lúc này Dạ Vô Ưu cùng Dạ lão đã tiến lên một bước, bọn họ đều bị châm pháp của Lê Hương hấp dẫn.

 

Tiểu Đào vui vẻ nói: “Prof. Lê, châm xuyên tim, cô vậy mà lại biết dùng châm pháp thượng cổ đến vậy!”

 

Châm xuyên tim, Lê Hương dùng châm phong bề tâm mạch của Mạc Tử Tiễn, nên tạm thời nhịp tim của Mạc Tử Tiễn sẽ chọt dừng lại, hệt như hiện tượng chết giả.

 

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể ngăn cản cổ độc xâm nhập vào tâm mạch Mạc Tử Tiễn.

 

Châm xuyên tim chính là thuật nghịch thiên thượng cổ, cưỡng ép dừng lại sinh mệnh đang chảy trôi, nghịch thiên cải mệnh.

 

Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài, hết sức chuyên chú, sườn mặt tuyệt đẹp của cô dưới ngọn đèn tản ra vẻ sáng bóng của viên ngọc thô chưa được mài dũa, cô lấy châm bạc ra, nhanh chóng ghim xuống, nhanh chóng có máu đen từ trong ngón tay của Mạc Tử Tiễn rơi xuống.

 

Cổ độc bị buộc ép ra?

 

Cả người Liễu Chiêu Đệ như sống lại, bà ta mừng như điên nói: “Tử Tiễn sống rồi, Tử Tiễn được cứu sống rồi, Tư Tước, con trai của chúng ta…”

 

Liễu Chiêu Đệ muốn cùng Mạc Từ Tước chia sẻ vui sướng trong lòng, nhưng Mạc Từ Tước căn bản không nhìn cô, chỉ trầm giọng cắt đứt lời của cô: “Từ giờ trở đi quản tốt cái miệng của cô, tôi không muốn lại nghe bắt luận âm thanh gì liên quan đến cô.”

 

Một bầu máu nóng của Liễu Chiêu Đệ đều bị Mạc Từ Tước xối thẳng một chậu nước lạnh, lạnh xuyên tim.

 

Bà ta không dám nói nhiều nữa.

 

Lúc này bên tai truyền đến Tiểu Đào tiếng kinh hô: “Prof. Lê, cô làm sao vậy?”

 

Mạc Tuân nhanh chóng nhìn về phía Lê Hương, chỉ thấy thân thể mềm mại của Lê Hương đột nhiên lắc lư hai cái, có chút đứng không vững.

 

Cô làm sao vậy? *Prof. Lê.” Tiểu Đào nhanh chóng rút đi cây châm bạc trong tay Lê Hương, sau đó dò xét mạch cho cô, rất nhanh sắc mặt Tiểu Đào đại biến, cả kinh nói: “Prof. Lê, cổ độc trong cơ thể viện sĩ Mạc bị động tay chân rồi, bên trong còn có một loại độc khác, cô trúng độc!”

 

“Thế nhưng…” Tiểu Đào nhìn chính mình một chút: “Tôi cũng chạm vào độc, nhưng sao lại không trúng độc chứ, vì sao chỉ có mỗi Prof. Lê trúng độc?”

 

Lê Hương khép lại hàng mi, ổn định lại tinh thần của mình, Tiểu Đào có thể nhận ra được thì cô đã sớm phát hiện.

 

Trong một sát na châm xuyên tim, cô cũng biết cổ độc trong cơ thể Mạc Tử Tiễn có gì đó quái lạ, trong cỗ độc Dạ Vô Ưu hạ còn có một loại độc khác?

 

Nhưng, Lê Hương cho là mình có thể chống đỡ, bởi vì lần trước ở Hải Thành giúp Mạc Tuân trọng sinh, chính cô cũng lịch kiếp tân sinh, dòng máu trong cơ thể lại khôi phục trạng thái bách độc bất xâm, độc đều không thể đến gần cô được.

 

Thế nhưng, ai nghĩ đến loại độc bên trong này lại hung mãnh kịch liệt đến vậy, nhanh chóng xâm nhập cơ thể cô.

 

Loại chất độc này dường như vô hại với người ngoài, chỉ nhằm vào một mình cô.

 

Lê Hương ngước mắt, đôi mắt sáng nhìn vào Dạ Vô Ưu: “Trong cổ độc anh còn hạ thứ gì khác nữa?”

 

Dạ Vô Ưu câu môi, chậm rãi phun ra bảy chữ: “Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt!”

 

Cái gì? Lê Hương nhanh chóng chau đôi mày thanh tú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play