Chương 848:
Liễu Chiêu Đệ lúc này xông lên đài, liền đẩy Dạ Minh Châu ra: “Con độc phụ mày dĩ nhiên dám hại độc hại con tao, mày cút xa một chút cho tao!”
Dạ Minh Châu mặc váy cưới dài thướt tha, làn váy cưới được mấy người ở phía sau cô ta nâng váy sửa sang lại, hiện tại Liễu Chiêu Đệ thô lỗ đẩy như thế, kèm theo một tiếng thét chói tai, Dạ Minh Châu trực tiếp ngã rằm trên mặt đắt.
Xoạt một tiếng, áo cưới trên người cô ta cũng toạc ra rồi một lỗ hỗng lớn, bắp đùi trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.
Mọi người lúc này chỉ trỏ cô ta.
Dạ Minh Châu hét lên “a” một tiếng, cô ta nhanh chóng che lại bắp đùi của mình không để lộ, thế nhưng hôm nay mặt mũi cô ta đã mắt hét.
Lúc này Dạ Minh Châu nhìn về phía Mạc Tử Tiến: “Tử Tiễn, cứu „ em.
Mạc Tử Tiễn trực tiếp đưa tay đẩy Liễu Chiêu Đệ ra, lạnh lùng nói: “Cút!”
Liễu Chiêu Đệ sợ ngây người, bà ta kinh ngạc nhìn con trai của mình, anh chẳng những đầy bà ta ra, còn nói… cút với bà ta? Liễu Chiêu Đệ tức đến giậm chân, chỉ vào Dạ Minh Châu toàn thân run rẫy mắng: “Mày dám thao túng con ta thành như vậy, chẳng những bảo nó đẩy tao ra, còn mắng tao. Mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ không bỏ qua lũ người Dạ gia chúng mày!”
Lê Hương đứng một bên xem trò vui, mỗi chuyện đều phải mở ra cửa đột phá, như vậy mới có thể tìm về quyền chủ động.
Cho nên Dạ gia, cô lựa chọn Dạ Huỳnh, mà Mạc Tử Tiễn, cô thế đơn lực bạc, đoán chừng còn chưa lên đài đã bị đuổi ra ngoài, nên cô lựa chọn lòng bảo vệ lo lắng cho con trai của Liễu Chiêu Đệ.
Có Liễu Chiêu Đệ giúp cô đánh mở đầu, chuyện kế tiếp đã dễ làm hơn nhiều.
Hiện tại Liễu Chiêu Đệ nhìn đứa con trai mình khổ cực nuôi lớn bị Dạ Minh Châu đầu độc, lại còn đẩy bà ta, mắng bà ta cút, hôm nay mối quan hệ giữa Liễu Chiêu Đệ và Dạ Minh Châu liền kết thúc, với tính tình Liễu Chiêu Đệ, sau này không đánh Dạ Minh Châu đầu rơi máu chảy chắc là sẽ không ý từ bỏ.
Lê Hương đột nhiên cảm thấy con cờ Liễu Chiêu Đệ này chỉ cần phát huy tốt thì rất tiện tay.
Lúc này Mạc Tử Tiễn đã đi lên trước, anh khom lưng đỡ Dạ Minh Châu lên, còn bảo vệ vào trong ngực của mình: “Minh Châu, em không sao chứ, đừng để ý đến con mụ điên kia.”
Lần này “con mụ điên” Liễu Chiêu Đệ ngay cả cắn răng cũng bắt đầu run rầy, bà ta nhìn về hướng Lê Hương: “Lê Hương, cô còn đứng ngây đó làm gì, nhanh cứu con trai tôi!”
Lê Hương lúc này mới nhắc chân, từng bước từng bước đi lên đài, đi tới trước mặt Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, anh đi theo em đi, em sẽ cứu anh.”
: Mạc Tử Tiên tràn đầy chán ghét nhìn Lê Hương trước mắt, cũng lạnh lùng tặng Lê Hương một chữ: “Cút!”
Liễu Chiêu Đệ một bên đột nhiên cảm thấy trong lòng sảng khoái lạ kỳ.
*.” Lê Hương lấy ánh mắt vô cùng đáng tiếc nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, lúc đầu em vốn không tính… nặng tay với anh, nhưng mà… do anh rất không nghe lời đấy nhé.”
Nói rồi Lê Hương nhanh chóng giơ tay lên, đợi Mạc Tử Tiễn phản ứng kịp lại thì cây châm bạc trong tay Lê Hương đã đâm vào trong huyệt đạo của Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tử Tiễn nhắm hai mắt lại, ngất đi.
“Tử Tiễn! Tử Tiến!” Liễu Chiêu Đệ nóng ruột giữ bên người Mạc Tử Tiễn, bà ta ngắng đầu nhìn Lê Hương: “Lê Hương, Tử Tiễn đều là do cô làm hại, nếu như cô không gây ra nhiều chuyện như vậy, Dạ gia sẽ không có cơ hội thừa dịp xông vào xuống tay với nó, nó không thể lại bị hủy như vậy, nên cô nhất định phải cứu nó, đây là cô nợ Tử Tiễn!”
Lê Hương gật đầu, cô cũng không phủ nhận, nếu như Mạc Tử Tiễn không phải bị cô làm tổn thương, như vậy lấy tài ba của anh căn bản cũng sẽ không bị Dạ Vô Ưu đắc thủ.