Chương 846:
Lệ lão phu nhân liếc mắt Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, lần này bà nội lựa chọn bảo vệ cháu, hy vọng về sau cháu tự giải quyết cho tốt!”
Những lời này của Lệ lão phu nhân đã khá nặng, trong tròng mắt nghiêm nghị lại lộ ra ve đau lòng, ban nãy Lệ Yên Nhiên vì bản thân vứt bỏ mẹ mình, đây hết thảy lão phu nhân đều thấy trong mắt, bà cũng không hiểu sao Lệ gia lại có một đời sau có trái tim xấu xí đến thế? Lệ Yên Nhiên sợ đến bả vai run lên, cũng không dám nhìn thẳng mắt Lệ lão phu nhân, chột dạ né tránh.
Lệ lão phu nhân thở dài, sau đó từ ái nhìn về phía Lê Hương bên người: “Lê Hương, lần này cháu như lời hứa bỏ qua cho Yên Nhiên nhé, bà cảm ơn cháu.”
Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi vào trên mặt Lệ lão phu nhân, cô cười một tiếng, lần này cô và Lệ lão phu nhân hợp tác, Lệ lão phu nhân chỉ nhắc tới một yêu cầu, chính là bảo vệ Lệ Yên Nhiên, Lê Hương không hề bắt ngờ, dù sao Lệ Yên Nhiên cũng là cốt nhục của Lệ gia, mặc kệ Lệ Yên Nhiên làm cái gì, người nhà họ Lệ đều sẽ bảo vệ cô ta.
“Lão phu nhân, bà không cần cảm ơn cháu, chẳng qua cháu cần nhắc nhở một câu, cháu gái của bà sau này phải được dạy dỗ nhiều hơn, nếu không về sau không phải cháu thì cũng sẽ có người khác.”
Lệ lão phu nhân gật đầu: “Bà biết rồi.”
Lệ lão phu nhân rất tiếc hận, bởi vì bà biết sau chuyện này khoảng cách giữa bà và Lê Hương đã kéo ra, cô gái Lê Hương này thất khiếu lung linh, ngày nào Lệ Yên Nhiên còn sống, cô cũng sẽ không chủ động có bất cứ quan hệ gì với Lệ gia, cô vĩnh viễn sẽ không đồng ý làm cháu gái của bà.
Dĩ nhiên, Lệ lão phu nhân cảm giác mình cũng không còn mặt mũi nhắc lại.
Lệ lão phu nhân nhìn Lê Hương, bà đột nhiên nghĩ, vì sao Lê Hương không phải là cháu gái Lệ gia chứ? Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi tới, anh hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc cùa Lê Hương: “Cô náo cũng đã náo xong, chúng ta có thể đi được chưa?”
Mạc Tuân phải dẫn Lê Hương rời đi.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc, Mạc Từ Tước, Dạ lão đều rơi vào trên người Lê Hương, chỉ thấy Lê Hương nhìn đôi cô dâu chú rễ trên thảm đỏ, đột nhiên cong đôi môi đỏ mọng: “Đi? Lúc nãy cùng lắm cũng chỉ là bữa khai vị, hiện tại trò hay mới chính thức bắt đầu!”
Lê Hương nói, trò hay vừa mới bắt đầu?
Lúc cô nói lời này đôi mắt đen láy kia lúng liếng xoay vòng, bên trong còn lóe ra ý cưới toái sáng, trong đáy mắt lưu chuyển sóng nước mênh mông, liếc mắt liền có thể hút hết hồn phách người.
Mạc Tuân biết cô muốn làm thứ gì, anh không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Cô muốn phá hư hôn lễ Mạc Tử Tiễn? Mạc Tử Tiễn cưới người khác khiến cô khó chịu như vậy?”
Lê Hương nhìn Mạc Tuân, nhẹ giọng nói: “Mạc Tử Tiễn là bạn tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.”
Mạc Tuân nhíu chặt hàng mày hơn.
Lúc này Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu đã đi qua thảm đỏ, đi tới chỗ mục sư, mục sư đang đọc lời thề, sau đó hỏi, cô dâu Dạ Minh Châu, cô có nguyện ý không? Dạ Minh Châu vẻ mặt ngọt ngào tiếu ý, cô thẹn thùng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi nguyện ý.”
Mục sư lại nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, sau đó hỏi, chú rễ Mạc Tử Tiễn, anh có nguyện ý không? Mạc Tử Tiễn khẽ động đôi môi mỏng, muốn nói chuyện.
Thế nhưng lúc này bên tai truyền đến tiếng nói thanh lệ: “Anh ấy không muốn!”
“Xoát” một cái, mọi ánh mắt lần nữa tập trung trên người Lê Hương, bởi vì câu “anh ấy không muốn” kia chính là do cô nói ra.
Lòng hóng hớt của đám người hừng hực dấy lên, tới tới rồi, màn kịch hai cô gái tranh chồng sắp bắt đầu diễn rồi phải không? Dạ lão nhìn chằm chằm vào động thái này của Lê Hương, hiện tại thế gió vô cùng bát lợi với Dạ gia, nên lúc này ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi cuộc hôn lễ này kết thúc mỹ mãn, ông ta mới lại nghĩ biện pháp đấu Lê Hương.
Lúc đầu Lê Hương dự hôn lễ này đã khiến mọi người trở tay không kịp, Dạ lão có chút bị động, hy sinh một Dạ Huỳnh lão ta đã rất đau lòng, hiện tại lão phải để Dạ Minh Châu thuận lợi gả cho Mạc Tử Tiễn, như vậy mới có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia.