Chương 781:
Trên người cô còn rất nóng, hơn nữa bức xạ nhiệt từng đọt nối tiếp từng đợt, Lê Hương nhìn Mạc Tuân chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiếp tục như vậy nữa cô sợ không nhịn được mắt.
Lê Hương đi ra ngoài.
Lê Hương ra khỏi hang núi, giữa đêm trong rừng hết sức giá rét, gió lạnh như cắt da cắt thịt, vừa vặn có thể giải đi chút nhiệt độ trên người cô.
Bảo rương thứ hai của mẹ đến tột cùng ở đâu? Rừng rậm này thoạt nhìn vô biên vô hạn, mênh mông thần bí, muốn ở đây tìm kiếm một vật chính là mò kim đáy bề.
Lê Hương lại tới bên vách đá sâu thẳm kia, ban nãy chính đây cô thấy ảo giác, thấy được bảo rương của mẹ.
Vách đá này đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì? À hú.
Thình lình vang lên tiếng tru của sói, Lê Hương khẽ giật mình, trong nháy mắt cảnh giác, hiện tại ngực cô vẫn còn mơ hồ đau, là nơi bị móng vuốt sắc bén của sói cào xuống.
Lê Hương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối hai con sói kia đi ra, sói nhìn cô, thu liễm thú tính, phá lệ ngoan hiền.
Rất nhanh Lê Hương liền thấy được một màn khiếp sợ, hai con sói kia hướng về phía cô chậm rãi quỳ chân sau xuống.
Sói quỳ dưới chân cô?
Đôi mắt sáng của Lê Hương khẽ động, cô nhìn hai con sói đang quỳ gối trước mặt, có thể cảm nhận được thành kính và tôn kính của bọn nó, chúng nó hình như đang hành lễ gì với cô.
Đây là chuyện gì thế này? Lê Hương quay đầu lần nữa nhìn về phía vách đá thăm thẳm kia, lúc này việc khiếp sợ lại xảy ra, trên vách đá dâng lên tầng tầng lớp lớp sương tiên, lắp lánh dưới làn sương tiên, lại là một vùng biển trong xanh.
Lê Hương thấy được hình ảnh vĩ đại nhất của cuộc đời này, hệt như sóng tràn bờ. Trước mặt cô là biển nước cuồn cuộn chảy theo hướng Đông, biển cả huyền bí như không có tận cùng, điểm tận cùng của nó hình như là một nơi nào đó, hoặc là một… quốc gia nào đó.
Lúc này rừng rậm vắng vẻ không tiếng động, hai vua sói thành tín quỳ gối trước mặt cô, gió đêm phát động lấy mái tóc dài đen nhánh của Lê Hương, cả người cô lay động tựa tiên.
Chợt bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lo lắng: “Lê Hương! Lê Hương!”
Lê Hương nhanh chóng hoàn hồn, là giọng Mạc Tuân, anh tìm tới?
Lê Hương nhìn về phía hai con sói kia, vua sói đã đứng dậy, vẫy đuôi rời đi, chúng nó rất nhanh đã ẩn trong bóng tối, tìm không thấy tung tích.
Lê Hương lập tức nhìn về phía biển lớn phía trước, biển lớn cũng đã biến mát, lần nữa biến thành vách đá thăm thằm, dường như ban nãy tất cả chỉ là ảo giác, là do cô hoa mắt.
Lê Hương trong lòng đã chấn động tới cực điểm, hôm nay những thứ cô thấy đều không thể dùng lẽ thường đến giải thích, cô phải trở về lật sách cổ xem, tìm kiếm dấu vét.
Lê Hương?
Lê Hương?
Tiếng gọi Mạc Tuân càng ngày càng gần.
Lê Hương nhanh chóng xoay người, đi tìm Mạc Tuân.
Rất nhanh cô liền thấy Mạc Tuân, Mạc Tuân đã ra khỏi hang núi, anh không ngừng hô to tên cô, đang tìm kiếm cô khắp nơi.
Lê Hương thấy được ấn đường anh nhíu chặt, tạo thành một chữ “xuyên”, cả người anh âm u lại lạnh lẽo, nhưng càng nhiều hơn chính là sốt ruột và quan tâm dành cho cô.