Chương 776:
Mạc Tuân cởi áo khoác ngoài khoác trên người choàng lên bờ vai gầy của cô, sau đó đưa ôm ngang cô lên: “Bây giờ chúng ta ra ngoài.”
“Không được.” Lê Hương từ chối: “Tôi còn muốn ở lại đây.” Hôm nay vào vùng cắm địa này không chút thu hoạch nào, cô không thể cứ vậy mà raI
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, không vui.
“Tôi là bác sĩ, hiểu rõ cơ thể mình, bên kia có một hang núi, anh dẫn tui đến đó nghỉ ngơi một chút, tôi xử lý vết thương trước đã. “Lê Hương kiên trì nói.
Mạc Tuân không nói gì nữa, mà là thuận theo ôm Lê Hương vào hang núi kia, Lê Hương lướt qua bờ vai Mạc Tuân nhìn thoáng về phía sau, hai con sói kia trở nên vô cùng ngoan ngoãn, chúng nó an tĩnh đợi ở đấy, vẫy đuôi nhìn cô.
Lê Hương nhíu mày: “Anh cảm thấy là cái gì làm cho hai con sói kia dừng công kích lại thế?” Mạc Tuân nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Bởi vì cô.
“Tôi?”
“Đúng vậy.” Mạc Tuân như có như không cong môi mỏng, anh mang theo vài phần quan sát nhìn cô gái, sau đó đưa mắt đến đóa tử đằng kỳ bì dưới ngực cô: “Đây là hoa gì?” Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài nhìn ngực mình, cô bị thương rồi, vị trí vết thương còn ở ngay ngực… trên đường cong xinh đẹp áo lót bên trong đều lộ ra, cô liền giơ tay lên, che mắt Mạc Tuân: “Không cho phép nhìn!”
“Đã thấy, màu hồng, loại ren.” Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lê Hương chợt đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé dời xuống, che kín miệng anh, không cho phép anh lại nói lung tung.
Nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng khuôn mặt điển trai của Mạc Tuân tràn ra vài phần mềm mại cưng chìu, nhưng cũng cất giấu vài phần sắc lạnh, anh dám chắc hai con sói kia là vì cô mà dừng tấn công, đóa hoa thần bí trên ngực cô rốt cuộc cái gì, trên người cô cất giấu bí mật gì? Nhìn biểu cảm của cô chắc là cô không biết chuyện, lẽ nào cô không biết mình rất mạnh mẽ đến mức nào ư? Mạc Tuân ôm Lê Hương đặt trong hang núi, Lê Hương vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ ngoài động: “Mạc tổng, tôi ở bên ngoài thấy được vài cọng dược thảo có tác dụng cầm máu hạ sốt, chính là cái màu tím kia, anh giúp tôi hái một gốc về nha.” Nghe thanh âm ngọt ngào cô gọi mình “Mạc tổng”, mềm mại, giọng điệu tiêu chuẩn của nữ MC, còn có vài phần ám muội.
Chính là loại ám muội giám đốc bao nuôi tình nhân nhỏ, ban ngày mang ra ngoài xã giao các loại, buổi tối trở về happy trong khách sạn.
Mạc Tuân câu môi, trên cao nhìn xuống cô: “Sao tiếng Mạc tổng trong miệng cô lại khiến tôi có ảo giác đang vụng trộm với nữ nhân viên ấy nhỉ?” *Tôi thấy Mạc tổng không giống đang chơi quy tắc ngầm với nữ nhân viên, mà như là cắm sừng vị hôn thê của mình chơi trò tình nhân đấy!” Lê Hương trả lời lại một cách mỉa mai nhắc nhở anh một câu.
Mạc Tuân khẽ nhướng hàng mày kiếm anh khí, đuôi lông mày hẹp dài tràn ra vài phần phong tình thành thục của đàn ông, anh liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đắt tiền nơi cổ tay mình: “Vị hôn thê của anh chắc là đến sát vách rồi, em đừng kêu nữa, anh sẽ nhẹ một chút, miễn cho để cô ta phát hiện.” Tên playboy này, đã vậy còn khá biết chơi trò nhân vật sắm vai.
Lê Hương nhặt hòn đá nhỏ trong hang ném lên người anh: “Mạc tổng, anh vẫn chưa hiểu à, kể từ khi em leo lên giường anh, anh đào đâu ra sức để cống nạp vị hôn thê của anh nữa đâu, đã định trước là sẽ bị cô ta phát hiện!” Đôi tròng mắt kia của Mạc Tuân bừng lên vài ngọn lửa đỏ rực, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm Lê Hương, giống như nhìn chằm chằm mỹ thực hợp khẩu vị mình.
Lê Hương xoay người, không để ý tới anh.
Mạc Tuân lại nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đi ra ngoài hái dược thảo.
Rất nhanh Mạc Tuân trở về, anh đưa một gốc cây dược thảo màu tím cho Lê Hương: “Này.”
Lê Hương đưa tay nhận: “Cảm ơn.”
Mạc Tuân không đi.
Lê Hương ngắng đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh: “Mạc tổng, phi lễ chớ nhìn, mời anh quay lưng lại.”
“Tôi giúp cô?” Mạc Tuân nhìn vị trí vết thương của cô.
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương vừa trắng vừa đỏ, anh giúp cái gì chứ, cô thấy anh chính là muốn chiếm tiện nghil “Không cần.” Lê Hương từ chối.
Chương 777:
Mạc Tuân thấy thái độ cô kiên quyết, đành quay người, lúc này phía sau còn truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái: “Mạc tổng, anh sẽ không nhìn lén đấy chứ?”
Mạc Tuân một tay đút trong túi quân, lưu manh lại thản nhiên đáp: “Không chắc.”
Lê Hương cong người, coởi áoo trên người ra, sau đó đặt dược thảo ấn trên vết cào, cuối cùng thoa lên trên vết thương của chính mình.
Nơi đây rất yên tĩnh, Mạc Tuân liền nghe được phía sau tiếng coởi quaần áo soàn soạt truyền tới, yết hầu anh khẽ động.
Rất nhanh anh liền nghe được cô kêu một tiếng, chắc là do thoa bị đau, cô cắn chặt răng lên đôi môi đỏ mọng, hai mắt ngập nước xuýt xoa ra tiếng, tiếng reên thiếu nữ mềm mại kiích thiích khóe mắt anh đỏ lên.
Mạc Tuân cảm giác mình không thể đợi tiếp nữa, anh đi ra ngoài. Lê Hương xử lý tốt vết thương không mặc lại áo, nhưng rất nhanh cô liền đã nhận ra thân thể không thích họp, cả người rất nóng, khuôn mặt nhỏ đều nóng phừng phừng, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng lên, cô thật sự muốn cởi hết đồ trên người ra.
Cô vươn tay lại kéo ra cổ áo, lộ ra đầu vai trắng như tuyết của mình.
Lúc này bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính : “Cô làm cái gì thế?”
Lê Hương ngẩng đầu nhìn lên, Mạc Tuân đã trở về.
Mạc Tuân đi ra ngoài lượm một ít cành cây, trên người anh là chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo cuốn lên vài vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc, hiện tại thân thể cao lớn anh tuần ấy đứng lặng ở đó, đôi mắt mang theo vài phần xâm lược cùng quan sát nhìn cô.
Không rõ sao, Lê Hương cảm thấy trên người càng nóng hơn một chút.
Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi tới, anh quỳ một gối ngồi xổm xuống, bàn tay to bắt được cánh tay tay nhỏ bé của cô, không cho cô kéo loạn quần áo, sau đó anh dùng lòng bàn tay sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.
Bàn tay anh xoa đi lên, mang theo vẻ cứng rắn mạnh mẽ của phái nam, dường như có thể hạ bớt độ nóng trên người cô, trên gương mặt thanh lệ của Lê Hương lộ ra vài phần ngây ngô, đôi mắt ướn ướt nhìn anh chăm chú: “Mạc tổng, người tôi có phải rất nóng không?”
Mạc Tuân nhìn cô: “Không phải nóng, mà là… sốt rồi.”
Anh nói cô sốt.
Cặp mắt Lê Hương lại càng thêm ướt át, hệt như chú nai con đang chạy loạn, cô không biết cái câu “sốt rồi” kia có phải có ý ám chỉ gì khác không.
“Vừa rồi anh hái loại dược thảo cỏ gì cho tôi thế?”
“Chính là bụi cây màu tím mà cô nói ấy.” Mạc Tuân dùng ánh mắt chỉ chỉ.
Lê Hương nhìn lại mới biết được anh hái sai thảo dược.
Ở đó có hai loại thảo dược màu tím, anh hái cái này ngoại trừ một loại là cầm máu giảm nhiệt bên ngoài, loại còn lại mang theo lại có tác dụng kiích tiình.
Thảo nào trên người cô nóng như vậy?
“Mạc Tuân, anh hái sai rồi, anh là heo sao?” Lê Hương tức giận mắng.
Mạc Tuân bị chửi thành heo cũng không giận, anh đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Mạc Tuân đặt ngón cái lên môi cô, miết qua miết lại, nhìn đôi môi củ ấu ấy dưới lực miết tay anh mà mắc đi sắc đỏ, anh khàn giọng lên tiếng: “Giờ có mắng tôi cũng không làm được gì, cô chỉ cần nói với tôi, cô có muốn tôi không, hửm?”
“…” Đáy mắt Lê Hương tất cả đều là góc mặt anh tuần kia, trên môi đau nhức, ngón tay anh mang theo vết chai đặc biệt của đàn ông vuốt ve cô, khiến cô chỉ muốn tránh khỏi.