Chương 734:
Đã có người mở đầu, đám người kia nhao nhao noi theo, ném trứng gà lá cây tới trên người Lê Hương, vừa ném vừa mắng Lê Hương, mau cút ra khỏi radio, cút ra khỏi viện khoa học, nơi đây của bọn tao không chào đón mày?
Lê Hương lập tức là tấm bia bị mọi người chỉ trích, bị bọn họ chọi trứng ném đá.
Lúc này không biết là ai quăng ra một hòn đá nhỏ, phóng đến trán Lê Hương, Lê Hương giơ tay lên sờ trán mình, đã chảy máu.
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lớn chừng bàn tay của cô chậm rãi lạnh xuống, đôi mắc sắc bén quét lên gương mặt của đám người đó..
Thế nhưng một giây kế tiếp trong tầm mắt đột nhiên có một thân thể cao to xông vào, có người tới, chắn trước người cô, bảo vệ cô ở phía sau.
Lê Hương khẽ run hàng mi nhỏ dài, vậy mà là… Mạc Tuân?
Mạc Tuân tới?
Anh sao lại tới đây? Hôm nay Mạc Tuân một thân mặc áo khoác ngoài đen, cả người phủ lên tầng khí lạnh lẽo âm, anh như là từ trên trời giáng xuống, cơ thể to lớn bảo hộ kín mít dáng người mềm mại của Lê Hương ra đằng sau, hiện tại cặp mắt chim ưng kia của anh âm trầm quét lên mặt những người đó, môi mỏng khẽ nhấp: “Các người…”
“Lê Hương cút ra khỏi viện khoa học!” Cũng không biết là ai không phanh được còn hô lên, giơ tay lên ném một cái, trực tiếp ném một mảnh rau xanh mượt lên đầu Mạc Tuân.
Trên đỉnh đầu Mạc Tuân một mảnh xanh mướt, anh khựng giọng, hai bàn tay to xuôi ở bên người đột nhiên siết thành quyền, xương các đốt ngón tay đều kéo đến kêu lên cớp cóp.
Anh nhìn về phía người ném rau xanh kia, ánh mắt như tia X quang xuyên thủng qua, muốn giết người.
“Lục… Mạc tổng, xin lỗi, tôi không phải cố ý! Tôi ném nhầm thôi, ném nhằm thôi! Mạc tổng hẹn gặp lại!” Người ném rau xanh kia chạy nhanh như làn khói.
Quần chúng vây xem cũng bỏ lại trứng gà rau xanh đá sỏi trong tay xuống, xoay người cong giò chạy theo, như phía sau có ma quỷ đang đuổi giết bọn họ.
Đám người này đều bỏ chạy rồi.
Lê Hương đi vòng qua trước mặt Mạc Tuân, cô ngước mắt nhìn đỉnh đầu Mạc Tuân mọc một mảnh rau xanh, phụt một tiếng, bật cười.
Không nghĩ Mạc Tuân phách lối kiêu ngạo như thế cũng một ngày trên đầu trải đầy rau xanh như vậy, trên đầu anh xanh biếc, rất khôi hài.
Nhìn cô gái đang chê cười anh, tiếng cười kia ngân vang, êm tai hệt như tiếng chuông, Mạc Tuân nhếch môi mỏng, trầm thấp không vui nói: “Cười cái gì, còn không mau giúp tôi phủ rau trên đầu xuống!”
Tự anh không có tay sao? Thật đúng là tổng tài bá đạo, thích ra lệnh cho người khác mà.
Lê Hương nhón chân lên, nhưng vóc dáng anh quá cao, bàn tay nhỏ bé của cô căn bản không đưa tới trên đầu của anh: “Anh cúi đầu xuống chút đi.”
“Cô sao lại lùn như thế chứ?” Mạc Tuân chê bai nhìn cô một cái, sau đó nghiêng mình qua, ở trước mặt cô chậm rãi cúi đầu.
Anh chưa từng cúi đầu trước mặt cô gái khác, cô là người đầu tiên.
Anh vừa cúi thấp xuống, cái khuôn mặt tinh xảo tuần tú kia liền tiến tới trước mắt cô, hai người dựa vào rất gần, hơi thở quảnh quanh.
Lê Hương giơ cánh tay trắng nhỏ, giúp anh lấy xuống mảnh rau: “Đúng rồi, Mạc tổng, sao anh lại tới đây?”
Mạc Tuân không ngồi dậy, mà vẫn duy trì tư thế này, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô sạch sẽ sáng rực, đầy nước mềm mại như lòng trắng trứng, chỉ là trán cô ban nãy bị đá va phải bị thương, rách da, máu tươi bên trong đã chảy ra ngoài. Mạc Tuân từ trong túi lấy ra khăn, dùng sức đè trên vết thương đang chảy máu của cô, vô tình cười khẩy nói: “Không phải là rất lợi hại sao, sao lại để người khác đập bị thương, ban nãy tôi lại thấy cô bị ném đá cơ đấy?”