Chương 730:

 

Lệ Yên Nhiên tức đến đỏ mặt đỏ bừng, cô ta biết Lê Hương đang châm chọc mình, ngày hôm nay Đài A đã trở thành chuyện cười lớn nhất ở Đề Đô.

 

Dạ Huỳnh kéo lại Lệ Yên Nhiên, Dạ Huỳnh âm trầm nhìn rơi khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương, cười lạnh một tiếng: “Lê Hương, không nghĩ tới cô tuổi còn nhỏ, mới vào viện khoa học chưa được vài ngày đã có thể gây chắn động nơi này rồi, đúng là lợi hại!”

 

Lê Hương ưỡn thẳng lưng, không hèn không kiêu, trong đôi mắt sáng trong ấy từ từ phóng ra thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, tỏa sáng rực rỡ: “Trưởng đài Dạ, tôi xem như bà đang khen tôi, kỳ thực hôm nay tất cả tôi làm chỉ là trả lại cho các người, tôi đã nói rồi, tới mà không có quà thì phi lễ! Nếu như không có gì nữa, tôi đi trước.”

 

Lê Hương tiêu sái xoay người rời đi.

 

Lê Hương đi, Lệ Yên Nhiên tức tối giậm chân, hôm nay ở đây bị quậy đến long trời lở đất, nhưng Lê Hương lại hay rồi, hai tay sạch sẽ, hất ống tay áo, rời đi nhẹ tựa mây hồng.

 

“Ông ngoại, mẹ, lẽ nào chuyện này cứ bỏ qua dễ dàng như vậy?” Lệ Yên Nhiên hỏi.

 

Bỏ qua? Làm sao có thể? Đây chỉ là bắt đầu.

 

Dạ lão đi tới một bên, ngồi trên ghế sa lon, nhanh chóng có người đưa ông ta một ly trà.

 

Dạ Huỳnh đi tới trước mặt Phạm Điềm, bà ta từ trên cao nhìn xuống Phạm Điềm, giống như nhìn con sâu cái kiến bên chân: “Cô biết hôm nay cô gây ra bao nhiêu họa không?”

 

Sắc mặt Phạm Điềm trắng bệch: “Con biết, nhưng thật sự Lê Hương đã ghim châm cho con, nếu không… Con sẽ chôn chuyện này ở đáy lòng, cả đời cũng không nói ra, con cũng không dám mơ mộng gì.”

 

*Đây không phải là câu tôi muốn nghe, nói gì có ích đi Phạm Điềm, đây là cơ hội duy nhất để cô tự cứu mình.”

 

Từ trong xương Phạm Điềm đều rét run, vì cô ta nghe được uy hiếp trong lời Dạ Huỳnh, Dạ gia muốn thần không hay quỷ không biết giết chết một người, lại quá dễ dàng.

 

Phạm Điềm len lén nhìn Dạ lão, Dạ lão ngồi trên ghế sa lon, cầm trong tay chén trà đang nhàn nhã uống, ông thầm chấp nhận lời Dạ Huỳnh.

 

Phạm Điềm có chút hối hận, cô ta không nên tham gia vào trò chơi như thế, vì nếu cô ta không cẩn thận sẽ ngã tan xương nát thịt.

 

“Con có bạn trai, hơn nữa con đã mang thai.” Phạm Điềm đột nhiên nói.

 

Dạ Huỳnh khẽ khựng, sau đó hai mắt sáng lên, được đấy, đây mới là thứ bà ta muốn nghe.

 

“Bố.” Dạ Huỳnh nhìn về phía Dạ lão: “Con có một kế hoạch hoàn hảo, có thể khiến Lê Hương cảm nhận được cái gì gọi là mang đá lên đập lên chân mình.”

 

Dạ lão đứng dậy: “Giao cho con làm.”

 

Dạ lão đi, Lệ Yên Nhiên hiếu kỳ hưng phấn lôi kéo Dạ Huỳnh: “Mẹ, mẹ có diệu kế gì vậy, mau nói nhanh cho con nghe một chút đi ạ.”

 

“Yên Nhiên, đến lúc đó con sẽ biết.” Nói rồi Dạ Huỳnh nhìn về phía nhân viên công tác: “Trả lời với đám ký giả truyền thông, nói Phạm Điềm chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn, Phạm Điềm, cô chỉ cần nói chuyện Lê Hương làm thế nào ghim kim hãm hại cô ra là được.”

 

(*) Hành động nâng binh khí lên hô hào trước khi dẫn quân chiến đấu.

 

Phạm Điềm phỏng vấn nhanh chóng sắp xếp xong, Lê Hương là ngồi ở phòng làm việc Đài D nhìn thấy hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play