Chương 722:Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Từ sau khi đính hôn, Lệ Yên Nhiên cứ thấy anh liền giơ móng vuốt ra, động tay động chân không dứt, Mạc Tuân đã cảm tháy rất phiền.
“Tôi đang lái xe, em ngồi yên!” Mạc Tuân trầm giọng không vui khiển trách.
Lệ Yên Nhiên không ngờ tới động tác của mình gây nên phản cảm lớn như vậy của anh, cô ta nhanh chóng ngồi yên, vẻ mặt uất ức nhìn anh: “Anh Tuân, anh làm sao vậy, chúng ta đã đính hôn, ôm hôn rất bình thường, nhưng anh thật giống như rất chống cự cùng em thân mật, anh làm thế khiến em rất tổn thương.”
Mạc Tuân nhíu lên anh khí mày kiếm, anh không có kiên nhẫn lại cùng Lệ Yên Nhiên diễn kịch, nên anh phải đánh nát tất cả huyễn tưởng của cô ta.
“Em ngồi yên, tôi dẫn em đến một chỗ.”
Anh muốn dẫn cô ta đi đâu? Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, uất ức ban nãy trong nháy mắt quét sạch, cô ta nghĩ anh Tuân không phải lại chuẩn bị gì cho cô ta đấy chứ? Chiếc Rolls-Royce Phantom ngừng lại, Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên đi tới một chỗ, anh quả nhiên không nói đùa, nói được thì làm được.
Nhưng, Lệ Yên Nhiên nhìn bệnh viện này, không thể tin được hỏi: “Anh Tuân, có phải anh dẫn em tới nhầm chỗ hay không, chúng ta tới bệnh viện làm gì?”
Nhịp bước của Mạc Tuân hết sức vững vàng, quần tây đen được may cắt sắc bén như dao bao lấy hai chân thon dài mang theo khí tràng, trực tiếp đem cảm giác đi bệnh viện thành đến công ty của mình: “Không nhằm, tôi tới kiểm tra thân thể.”
“Kiểm tra thân thể? Anh Tuân, anh mắc bệnh…”
Giọng Lệ Yên Nhiên nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô ta thấy được trước mặt hai chữ “khoa Nam” to đùng?
Khoa Nam? Đầu Lệ Yên Nhiên “ong” một tiếng, khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, anh… anh vậy mà dẫn cô ta tới khoa Nam khám bệnh?
Anh bị cái gì thế? Lệ Yên Nhiên chưa tỉnh hồn, ánh mắt từ khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân một đường dời xuống, thẳng đến rơi vào dây thắt lưng da đen trên hông anh kia.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến, bên cạnh anh một người phụ nữ cũng không có, một tiểu mỹ nhân như cô ta mỗi lần muốn thân mật với anh, anh ta cũng đều đẩy cô ra…
Thân thể anh sẽ không… có khuyết điểm đấy chứ? Lúc này Mạc Tuân dừng bước, anh nhìn thẳng khuôn mặt trắng bệch của Lệ Yên Nhiên, nghiêm túc nói: “Yên Nhiên, chuyện cho tới bây giò, tôi cũng không gạt em, cơ thể của tôi bị thương, cần thời gian trị liệu, cho nên tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của em.”
Lệ Yên Nhiên kinh ngạc cứng đờ tại chỗ, cô nhìn đôi môi mỏng của Mạc Tuân lúc mở lúc đóng, đột nhiên không rõ anh đang nói cái gì.
Rất nhanh cô ta thét lên “a” một tiếng rồi căng giò bỏ chạy.
Lệ Yên Nhiên bỏ chạy rồi.
Mạc Tuân đứng tại chỗ, không đuổi theo, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Lệ Yên Nhiên đáng ghét rốt cục cũng biến mắt trong tầm mắt anh.
Lúc này Sùng Văn yên lặng đi tới, anh ta mặc niệm ba giây cho Lệ Yên Nhiên: “Thiếu chủ, anh vì thoát khỏi Lệ Yên Nhiên quấy rầu mà không tiếc bôi đen mình, hành động này hết sức không sáng suốt.”
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Tuân nhàn nhạt quét sang Sùng Văn.
Da đầu Sùng Văn tê rần: “Thiếu chủ, khoa Nam này…
chúng ta còn cần vào không ạ?”
“Cậu thấy thế nào?” Mạc Tuân vặn ngược lại.
Sùng Văn cũng ngu người, đây tột cùng là muốn vào, hay là không vào, anh ta nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, tối hôm qua Lê tiểu thư tập kích chỗ yếu hại của anh, anh, có khỏe không?”
Mạc Tuân hiện tại thật sự muốn đánh Sùng Văn một trận: “Tôi… rất… khoẻ!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.