Chương 720: Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!
Hôm nay Lê Hương mặc một chiếc váy len cổ lọ màu trắng, vạt váy được xếp khéo léo trên đầu gối, bên dưới có hai đôi chân trắng gầy, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc đen thanh thuần được buộc lên thật cao, tràn trề thanh xuân, ngũ quan tuyệt sắc đều lộ ra, đôi mắt đen ươn ướt chớp chớp, miệng nhỏ hồng hồng, dáng vẻ mềm mại như bóp ra nước thế kia, ngay cả các cô gái ở độ tuổi 20 cũng không có.
Cô cứ như vậy bị Mạc Tử Tiễn vây trong ngực, Mạc Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng, điển trai đến chết tiệt, hai người ở cùng một chỗ đẹp mắt cực kỳ, như là một đôi bích nhân.
Mạc Tuân bị một màn này kích thích viền mắt đỏ bừng, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên tầng lệ khí, anh vốn định quay đầu đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, anh chạy tới để cô cho anh xem một màn này? Cho nên Mạc Tuân nhắc chân, một cước đạp cửa.
Hiện tại Mạc Tuân thâm thúy âm trầm dán mắt lên khuôn mặt tuấn tú Mạc Tử Tiễn, anh nhấp đôi môi mỏng: “Anh qua đây… đón Yên Nhiên.”
Mạc Tử Tiễn gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, nhưng anh nhìn thoáng qua ván cửa lung lay sắp đổ, giọng thanh nhuận hỏi: “Anh, anh đón Yên Nhiên phải đến phòng sát vách, ở chỗ này đạp cửa làm gì?”
Mạc Tuân nhếch môi thành vòng cung mỉa mai, điên cuồng nói: “Anh thấy cái cửa này chướng mắt, muốn đạp liền đạp thôi.”
“c9 Lê Hương đã cảm thấy Mạc Tuân càng ngày càng có tố chất thần kinh, anh nên trở về ngắm kỹ mình trong gương đi, anh trưng cái vẻ mặt “ông chồng ghen tuông” đó ra làm gì? Lúc này Lệ Yên Nhiên nghe tiếng chạy tới, còn kinh hỉ thốt lên: “Anh Tuân, sao anh lại tới đây, anh là tới đón em tan làm sao?”
Mạc Tuân thu mắt, nhàn nhạt nhìn Lệ Yên Nhiên liếc mắt: “Đúng vậy, tôi đón em tan làm, đi thôi.”
“Được.” Lệ Yên Nhiên thân mật khoác lên cánh tay tráng kiện của Mạc Tuân, hai người xoay người biến mắt.
Hai người kia vừa đi, Mạc Tử Tiễn quay đầu nhìn về phía Lê Hương: “Không sao chứ em, có bị dọa không đấy?”
Lê Hương lắc đầu, cô đi tới bên bàn làm việc bắt đầu chỉnh lý tư liệu của mình: “Đương nhiên không rồi, em cũng không yếu đuối như vậy.”
“Lê Hương, chúng ta cùng đi ăn cơm tối nhé?” Mạc Tử Tiễn mời Lê Hương cùng ăn cơm.
“Đêm nay không được, đêm nay em có hẹn rồi.” Lê Hương xin lỗi chớp chớp mắt, cô thực sự có hẹn.
Mạc Tử Tiễn không thể làm gì khác ngoài chấp nhận: “Vậy được rồi, nhưng Lê Hương này, thời gian ngày mai của em phải thuộc về anh đấy.”
“Dạ.” Lê Hương dùng sức gật đầu, hai người bèn nhìn nhau cười.
Có Mạc Tử Tiễn hỗ trợ, phòng làm việc của Đài D nhanh chóng dọn dẹp xong, cọ đến láng bóng, Mạc Tử Tiễn dẫn người rời đi, Lê Hương sửa sang tư liệu xong, lúc này một chuỗi di động du dương vang lên, điện thoại tới.
Lê Hương nhanh chóng ấn phím nhận: “Vâng thầy, em tới ngay đây ạ… dạ, lát nữa gặp ạ.”
Lê Hương cúp điện thoại, cầm túi của mình ra đài D.
Lúc này trong bóng tối xuất hiện bóng người, là Phạm Điềm.
Phạm Điềm âm thầm nhìn chằm chằm Lê Hương, sau đó đi theo.
Lê Hương ra khỏi cổng viện khoa học, lúc này có chiếc xe đen đậu ven đường, tài xế cung kính kéo ra cửa sau xe, Lê Hương ngồi xuống.
Phạm Điềm đứng ở trong góc nhỏ nhìn, con ngươi của cô ta kịch liệt co rụt lại, bởi vì cô ta thấy được người ngồi phía sau, là viện sĩ Khâu – Khâu Viễn?
Phạm Điềm nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp một tấm Lê Hương và viện sĩ Khâu.
Chiếc xe kia từ từ lái xa, Phạm Điềm nhanh chóng lên xe của mình, lái xe đuồi theo.
Phạm Điềm đã sớm nghỉ ngờ quan hệ giữa Lê Hương và viện sĩ Khâu, Lê Hương lần này có thể vào viện khoa học, cũng là viện sĩ Khâu trợ giúp.