Chương 718: Mình làm sai nội dung chương từ chương 715 mong cả nhà xem lại nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!

 

“Chị dâu, em lau ghế rồi này, chị mau ngồi xuống đi!”

 

“Chị dâu, nơi đây giao cho bọn em, chị chỉ cần uống chút trà nói chuyện tâm tình với lão đại chúng em là được!”

 

Trong đoàn đội y học của Mạc Tử Tiễn đều là một đám thiên tài |Q xuất chúng, tuổi tác còn rất nhỏ, bọn họ đều gọi Mạc Tử Tiễn là lão đại, Lê Hương tự nhiên thành chị dâu.

 

Lê Hương bị gọi “chị dâu” sợ ngây người, khăn lau trong tay bị cướp, cô còn bị người ấn xuống ghé, cô chỉ có thể ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhìn Mạc Tử Tiễn, nhỏ giọng nói: “Đây là… chuyện gì xảy ra thế ạ?”

 

Mạc Tử Tiễn cởi áo vest bên ngoài ra, bên trong là áo sơ mi trắng, anh mặc áo sơmi trắng lại điển trai lạ thường, anh nhìn Lê Hương: “Em sẽ không trách anh tiền trảm hậu tấu(*) chứ?”

 

(*) Ý chỉ làm xong hết rồi mới báo cáo, nói lại.

 

“Cái gì?”

 

Mạc Tử Tiễn sáp gần cô, khóe môi trong trẻo lạnh lùng tràn đầy ý cười mềm mại: “Anh đã công khai quan hệ của chúng ta, Lê Hương, anh đã không kịp chờ đưa em giới thiệu đến người bên cạnh anh.”

 

Lê Hương khựng lại, lập tức liền chìm vào đáy mắt thâm tình của Mạc Tử Tiễn: “Em…”

 

“Không cần nói gì cả.” Mạc Tử Tiễn cắt đứt lời của cô: “Hiện tại anh hỏi, em đáp, em là X, đúng không?”

 

Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiến, không nói chuyện.

 

Mạc Tử Tiễn đã có được đáp án mình muốn, cô chính là X, X chính là cô?

 

Năm năm trước anh ở nước ngoài xa xôi để tham dự diễn đàn học thuật cấp cao. Vì tất cả tin tức đều bị chặn, anh đã đợi virus được kiểm soát rồi mới có thể quay trở lại nước.

 

Khi đó cô đã chia tách virus, tìm được nguyên căn virus, hơn nữa, biến mắt ngay lúc danh tiếng vang dội.

 

Anh về nước thì nhìn vius được cô tách rời, kinh diễm sâu đậm.

 

Thì ra cô chính là XI Mạc Tử Tiễn cong môi, trong tròng mắt đen sạch sẻ vẽ ra vài phần buồn bã: “Lê Hương, vốn anh có thể quen em trước, nhưng chúng ta một lần lại một lần bỏ lỡ.”

 

Lê Hương không biết nên nói cái gì, duyên phận không cưỡng cầu được, có đôi khi có vài thứ chính là định mệnh. Như lúc cô mới sinh ra, người đầu tiên gặp được là… Mạc Tuân.

 

“Tử Tiễn, em có một việc muốn hỏi anh, anh biết trong viện khoa học này có giấu bảo rương gì không, hoặc là có nơi nào thần bí có thể tàng trữ mấy thứ như bảo rương ấy?”

 

“Bảo rương?” Mạc Tử Tiễn nhìn cô: “Đây chính là nguyên nhân em nhất định phải vào viện khoa học, xông vào đầm rồng hang hỗ() này?”

 

(*) Ý chỉ những nơi cực nguy hiểm.

 

Nơi đây đối với Lê Hương mà nói tràn đầy nguy hiểm, gan cô quá lớn rồi, lẻ loi một mình xông vào địa bàn Dạ gia.

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy, em đang tìm một cái bảo rương.”

 

Mạc Tử Tiễn suy nghĩ một chút: “Anh chưa từng nghe nói trong viện khoa học này có bảo rương gì, nếu như nói ở đây có nơi thần bí gì, hoàn toàn chính xác có một nơi.”

 

Lê Hương hai mắt sáng ngời: “Nơi nào?”

 

Mạc Tử Tiễn dắt Lê Hương tay nhỏ bé, dẫn cô tới cửa sổ, anh chỉ vào hậu viện radio: “Thấy cái cửa màu đỏ sậm kia không?”

 

Lê Hương thấy được, cửa màu đỏ sậm, rất giống với kiểu của đại viên thâm trạch mây chục năm trước, năm im lìm ở đấy, lộ ra hơi thở kì bí quỷ dị.

 

Bên trong dường như có vật gì đang hấp dẫn bạn, lại khiến bạn sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play