Chương 679:
Cô ngước mắt nhìn trần nhà màu trắng, thẫn thờ, qua mấy phút, cô vén chăn xuống giường, đi ra ngoài.
Lê Hương ra khỏi bệnh viện, đứng trên đường gọi một chiếc taxi, tài xế hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”
“Đến khách sạn Hào Đình.”
Lam Yên nghe điện thoại xong quay về liền phát hiện trên giường trống không, Lê Hương không thấy đâu.
Chết rồi?
Lê Hương vẫn là đi tìm Mạc Tuân rồi?
Lê Hương đến khách sạn Hào Đình, lễ đính hôn được cử hành trên sân cỏ của khách sạn, phàm là người vào được bên trong đều là đại nhân vật có mặt mũi ở Đề Đô, khắp nơi đều có bảo vệ, trật tự ngay ngắn xép hàng kiểm tra vé mời.
Lê Hương nhìn lễ đính hôn thanh thế lớn như vậy, lúc ấy cô mới chính thức ý thức được Mạc Tuân là thật sự muốn đính hôn với Lệ Yên Nhiên.
Cô không có vé mời, không thể đi vào, kỳ thực cô cũng không biết tại sao mình lại tới, cô đã ở trong lòng một ngàn một vạn lần nhắc nhở mình, anh không phải là Mạc tiên sinh của cô nữa rồi, anh chỉ là Mạc Tuân, nhưng, cô vẫn muốn tới.
Lúc này bên tai vang lên tiếng hô hoảng loạn: “Mau nhìn, Mạc tổng tới rồi!”
Một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện, kéo ra một khoảng cách nhất định, Lê Hương bị ép thối lui đến bên ngoài vòng vây, sau đó chiếc Limo Rolls-Royce xe dừng lại.
Chiếc Limo Rolls-Royce màu đen tỏa ra vẻ sáng bóng lạnh lùng, như là đế vương chậm rãi ngừng lại, đón lấy cung phụng của mọi người.
Cửa kế bên ghế lái mở ra, bí thư riêng Nghiêm Kiên của Mạc Tuân đi ra, anh ta tới cửa sau xe, kéo cửa ra.
Lê Hương ngước mắt nhìn, lúc này trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da được cọ sáng bóng.
Hướng mắt đi lên là quần tây dài đen được cắt tỉa sắc như dao, đi lên nữa là áo vest đen được may thủ công, được là phẳng không chút nhăn, Mạc Tuân lửng thững đi xuống, toàn bộ phần tóc mái mềm mại được vuốt lên cao, gương mặt điển trai của anh hoàn toàn in sâu vào mắt, ưu nhã sang trọng.
Mạc tiên sinh của cô.
Lê Hương lập tức liền đỏ cả vành mắt, trong đôi mắt đen láy dâng lên tầng hơi nước trong suốt.
“Chủ tịch, mời bên này.” Nghiêm Kiên cung kính nói.
Mạc Tuân nhấc chân dài đi lên trước, bước đi của anh ồn định thong dong, nếp quần sắc bén uốn lượn theo từng bước đi như thổi qua trên không trung một trận gió ác liệt.
Bên cạnh Lê Hương có rất nhiều cô gáo vây xem, trong mắt bọn hỏ đều ửng hồng, kích động nói: “Wow, Mạc tổng đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mắt, tớ cứ như bị điện giật muốn xïu luôn này!”
“Thật muốn nhập vào người Lệ Yên Nhiên, gả cho anh ấy!”
“Mau tỉnh lại đi, đừng có mơ nữa, người như vậy chúng ta có mơ kiếp sau cũng không có được!”
Đám con gái này si mê đến thế, nhìn anh thét chói tai liên tục.
Dư quang của Mạc Tuân không hề quét qua đây dù chỉ một chút, tựa như anh đã quá quen với sự si mê sùng bái ấy, anh ung dung đi về phía trước.
Lê Hương căn bản không khống chế được bước chân mình, cô nhanh chóng đi lên trước.
Thế nhưng lúc này cô không cần thận đụng phải một cô gái, Lê Hương nhanh chóng xin lỗi: “xin lỗi.”
Cô gái kia hung dữ: “Xin lỗi có ích à, cô đi đứng không có mắt hả?”