Chương 639:

 

Muốn gặp bà.

 

Ý niệm này một khi đã sản sinh, liền ở trong lòng ông điên cuồng nảy nở, ông muốn nhìn dáng dấp khi bà lớn lên. Vì vậy, ông trở về Đề Đô.

 

Có đôi khi duyên phận luôn là không hẹn mà gặp, ngày đó trong màn mưa như trút nước, khi chiếc xe ông lướt qua, ông xuyên qua cửa số xe liếc mắt thấy được Liễu Anh Lạc mười tám tuổi đang ở trạm xe buýt ven đường.

 

Bà đứng ở nơi đó, đang sốt ruột đón xe.

 

Sáu năm chảy trôi, gương mặt thanh lệ tuyệt sắc ấy lần thứ hai xông vào tầm mắt của ông, bà đã trưởng thành, nảy nở rồi, rất đẹp, thật sự rất đẹp.

 

Ông quỷ thần xui khiến bảo tài xế lái xe đi qua, tiễn bà một đoạn đường.

 

Lúc đó ông ngồi phía sau, bà ngồi ở ghế cạnh tài xế, bà không nhìn ông, nhưng ông có thể ở phía sau ngắm nhìn bà, bà không ngừng nói cảm ơn tài xế, rằng bà phải đi bệnh viện, trời lại đỗ mưa, đồng phục học sinh của bà bị nước mưa xối ướt, đồng phục ướt sũng dán lên dáng người nhỏ xinh của bà, đôi chân đặt phía dưới, vừa trắng vừa dài, ông nhìn rất lâu, sau đó lại nghĩ đến… để đôi chân ấy quần trên thắt lưng mình.

 

Ông bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông có dục vọng.

 

Đàn ông nên có dục vọng.

 

Đến trường học, bà đi xuống, tài xế đột nhiên nói: “Thiếu gia, VN DANH 1 Ử 15 Ä đc (T1 .

 

CIÊP vừa rôi cô gái làm bân ghê ngôi rôi.

 

Ông kéo tắm ngăn cách lên nhìn, nơi ghế ngồi thấm đỏ một mảng.

 

Bà tới chu kỳ rồi.

 

Trở lại Mạc gia, ông liền vào phòng tắm tắm gội, đó là lần đầu tiên ông lấy tay giải quyết ham muốn của mình, đầy đầu ông là vệt máu bà để lại trên ghế, còn có đôi chân trắng dài kia.

 

Ông không biết mình trúng phải tà ma gì, bà như khối nam châm mạnh mẽ hấp dẫn ông.

 

Bà rất thông tuệ, không phụ cái danh tài nữ, đám đàn ông tụ tập chủ đề bàn luận luôn là con gái, trở về Đế Đô, ông nghe được bên chủ đề trọng điểm của đám đàn ông kia đều vây quanh bà, đều nói sinh con trai không tốt bằng sinh con gái, Liễu gia nhờ cô con gái Liễu Chiêu Đệ này, mà danh tiếng vang vọng khắp Đề Đô.

 

Mỗi người đều sẽ động tâm với cô gái xinh đẹp cùng tài ba như vậy.

 

Cho nên khi nhìn bà quỳ gối trước cửa Mạc gia, không biết qua bao lâu, ông giẫm đôi bốt đen vừa dày vừa nặng đi xuống, từng vết chân đều ở trong tuyết phát ra tiếng “lập bập”, ông từng bước một đi tới trước mặt bà, trên cao nhìn xuống bà, nói cho bà biết: “Tôi có thể cho Liễu gia một con đường sống, nhưng, em phải gả cho tôi, làm Mạc gia Thiếu phu nhân.”

 

Ông nghĩ đây là thời cơ rất tốt, cưới bà, bà đã 18 tuổi, đã trưởng thành, nhiều năm như vậy, ông như không đợi, nhưng một mực lại chờ đợi bà lớn lên.

 

Đóa hoa này nếu như ông không hái, sớm muộn cũng sẽ bị người khác ngắt.

 

Mạc Tư Tước ông không cần môn đăng hộ đối gì, ông cần chính là cô gái mình thích, nắm tay nhau đến trọn đời, từ từ già đi bên nhau.

 

Ông cùng bà kết hôn một năm kia, ông 27 tuổi, bà 19 tuổi, đều là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, ông vì bà xây phòng A Kiều, mang bà kim ốc tàng kiều, đã một thời thành giai thoại của Đế Đô.

 

Thế nhưng ông biết, bà không muốn gả cho ông.

 

Một đêm tân hôn kia, ông bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, nhớ rõ ràng, đêm kia đã xảy ra chuyện gì, hết thảy đều như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play