Chương 634:

 

Tống Minh chưa từng kêu bà ta là “phu nhân”, Liễu Chiêu Đệ biết “phu nhân” trong mắt Tống Minh chỉ có mỗi mình Liễu Anh Lạc.

 

Liễu Chiêu Đệ đi lên trước, chỉ có trước mặt Mạc Tư Tước, bà ta mới có thể buông vẻ cao cao tại thượng, cả vú lắp miệng em kia, lộ ra nét thẹn thùng: “Tư Tước, em pha cho anh một ly cà phê này.”

 

Mạc Tư Tước nhìn tài liệu trong tay, cũng không ngẳng đầu nhìn Liễu Chiêu Đệ, ông lãnh đạm nhấp môi: “Để đó đi.”

 

Liễu Chiêu Đệ đặt tách cà phê xuống, sắc mặt bà ta dần dần có chút cứng ngắc, bởi vì Mạc Tư Tước hoàn toàn không có phản ứng ý của bà ta, bà ta hệt như không khí, xấu hỗ lại khó chịu.

 

Nhưng Liễu Chiêu Đệ cũng không đi, mà là đến bên người Mạc Tư Tước: “Tư Tước, anh nhất định rất mệt rồi, em đắm bóp cho anh nhé.”

 

Tay Liễu Chiêu Đệ rơi xuống bờ vai mạnh mẽ phẳng rộng của Mạc Tư Tước, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp, rất nhanh, tay bà ta liền theo vai Mạc Tư Tước đi xuống…

 

Mạc Tư Tước đưa tay, đè xuống cái tay đang sờ loạn của bà ta: “Tôi còn làm việc, đừng quậy, quay về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

 

“Tư Tước, ngày mai anh làm cũng được mà, đêm nay… chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Liễu Chiêu Đệ đưa tay ôm cỗ ông ta.

 

Mạc Tư Tước lánh đi, không để bà ta đụng tới, ông đứng dậy, thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa số sát đất, nhìn ngoài ánh đèn trăm nhà ngoài cửa sổ.

 

Liễu Chiêu Đệ đi tới, từ phía sau ôm lấy ông, cuốn lấy ông thật chặt: “Tư Tước, anh có phải vẫn đang tìm kiếm… Anh Lạc không?”

 

Năm đó Liễu Anh Lạc từ trên cao nhảy xuống, nhảy vào trong đại dương mênh mông, đến nay cũng không tìm được xác của bà.

 

Mạc Tư Tước không nói gì, đôi con ngươi u trầm kia dường như đang dâng trào thứ gì, nhưng khi nhìn kỹ lại không có gì cả: “Tôi không muốn nghe đến tên cô ta, sau này đừng nhắc lại nữa.”

 

Mạc Tư Tước muốn đẩy bà ta ra.

 

Thế nhưng Liễu Chiêu Đệ ôm thật chặt, không chịu buông tay: “Tư Tước, cuộc sống như thế em đã chịu đủ rồi, nhiều năm như vậy chúng ta tuy ngủ cùng phòng, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng chạm vào em, cũng sắp hai mươi năm rồi, anh đã khiến em cô đơn nhiều năm như vậy!”

 

“Tư Tước, nhiều năm như vậy anh không có chút dục vọng nào sao, em không tin, Liễu Anh Lạc biến mắt bao lâu anh liền cắm dục chừng đó, chúng ta kết thúc cuộc sống như thế đi! Đừng Á TY NI NG 3 ^ SƯ sông dưới cái bóng của cô ta nữal Năm đó lúc Liễu Anh Lạc rời đi Mạc Tư Tước mới là ba mươi tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của người đàn ông, nhưng bên cạnh ông một người phụ nữ cũng không có, ông không động vào bà ta, bên ngoài cũng không có ai, không giống đám giám đốc bao nuôi gái bên ngoài, cuộc sống riêng tư của ông rất sạch sẽ.

 

Quá khứ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, Liễu Chiêu Đệ không biết người đàn ông này là sống thế nào, ông mỗi ngày đều canh suông nước nhạt như hòa thượng, ông luôn sâu không lường được như vậy, trên đời này cũng có người trần mắt thịt có thể tỉnh táo khắc chế bản thân, dường như trời sinh liền đã hết sức lãnh đạm với tình ái nam nữ.

 

Thế nhưng, những thứ này đều là giải Năm đó ông cao xây phòng A Kiều, đem Liễu Anh Lạc kim ốc tàng kiều, lúc Liễu Anh Lạc mang thai đứa con trai Mạc Tuân này tuổi còn rất nhỏ, chỉ mới 20 tuổi.

 

Đêm đó bà ta đến phòng A Kiều, khi đó Liễu Anh Lạc mang thai đã năm tháng rồi, bà ta nhìn Liễu Anh Lạc, đêm đó Mạc Tư Tước đã ở, bọn họ ở trong phòng.

 

Liễu Chiêu Đệ vĩnh viễn nhớ kỹ một màn kia, cửa phòng không đóng kín, bà ta đứng ngoài cửa xuyên qua tắm màn nhìn trộm, Mạc Tư Tước đè trên người Liễu Anh Lạc, bàn tay xuyên vào mái tóc đen của bà, hung hăng hôn bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play