Chương 438:

 

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình cao lớn thẳng tắp của Mạc Tuân lọt vào tầm mắt, anh đã về.

 

“Mạc tiên sinh, anh về rồi à?” Lê Hương lon ton chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhuốm niềm vui nhàn nhạt, anh đã mấy đêm không về nhà.

 

Mạc Tuân nhìn cô, đôi mắt trong veo đã khôi phục lại tiêu cự, cô thấy lại được rồi.

 

Anh gật đầu: “Ừ.”

 

“Ăn cơm tối chưa?” Lê Hương vươn bàn tay nhỏ ôm lấy vòng eo thanh tú của anh, ở trong ngực anh ngắng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh.

 

Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đứng nghiêm, lúc cô ôm, ngón tay trắng nõn mềm mại cọ xát eo anh khiến anh hơi tê dại, mấy đêm rồi hai người đã không âu yếm, bây giờ cơ thể mềm mại không xương của cô dính sát, ngoan ngoãn lấy lòng nhìn anh.

 

Yết hầu Mạc Tuân nhéch lên cuộn xuống: “Ăn rồi.”

 

“Ò.” Lê Hương cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện gặp được Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên cho em một đoạn video, em biết anh và cô ta không làm gì, nếu hai người có gì thật, Lê Nghiên Nghiên sẽ quay rồi vội vã đưa em xem rồi, nhưng Mạc tiên sinh, sao anh lại nằm cùng giường với cô ta, em thấy anh nên giải thích chuyện này cho em.”

 

Án đường anh khí của Mạc Tuân khẽ chau lại, anh cũng đoán được Lê Nghiên Nghiên đã quay video gì, là cái đêm anh đã ôm cô ta vào lòng trong quán bar đó.

 

Mạc Tuân muốn giải thích nhưng anh nhanh chóng từ bỏ, bây giờ anh nên làm chuyện nên làm.

 

Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi đen, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Mạc phu nhân, đàn ông mỗi ngày ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đã rất mệt rồi, về đến nhà còn phải cùng cô tranh cãi vô lý sao?”

 

Nói xong Mạc Tuân vươn tay đầy cô ra, nhác chân đi tới bên cửa số sát đát.

 

Lê Hương nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời vương chút bi thương, Mạc tiên sinh trước đây không phải như vậy, bây giờ đối với cô, anh tràn đầy không kiên nhẫn.

 

Hốc mắt Lê Hương đỏ bừng, chậm rãi cầm lấy đồ ngủ của mình: “Vậy em đi tắm trước.”

 

Cô bước vào phòng tắm.

 

Mạc Tuân đứng bên cửa số kính sát đất hút thuốc, gần đây anh rất nghiện thuốc, lúc tâm trạng phiền muộn, anh luôn dựa vào mùi nicotin để kìm hãm làm tê liệt chính mình.

 

Rất nhanh, trong gạt tàn có một lớp tàn thuốc, vào lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thoảng ra mùi hương từ bên trong.

 

Cô tắm xong rồi.

 

Mạc Tuân lại hút một hơi thuốc, vẻ mặt phiền muộn phả ra một làn khói: “Cô ngủ trước đi, tôi đến thư phòng ngủ.”

 

Anh xoay người.

 

Nhưng giây tiếp theo anh dừng bước, mắt dán vào cô gái, đồng tử co rút lại.

 

Lê Hương vừa tắm xong, cô cởi khăn che mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay, cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ rượu, tôn làn da mịn màng như nhung của cô, cô gái vừa tắm xong hệt như đóa hồng thấm đẫm sương, khó khăn lắm mới đến thời điểm nở rộ, khiến người ta hận không thể mạnh mẽ hái bông hoa ấy đi.

 

Mạc Tuân cứng đờ, từ trước đến nay cô luôn bảo thủ và dè dặt, đồ ngủ đều là kiểu không lộ tay chân, cô biết tính tình của anh, sợ anh làm loạn.

 

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn mặc như thế này, nếu anh nhớ không lầm thì đây là gu của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play