Chương 36:

 

“Quan trọng là Lý Ngọc Lan kìa, bà ta vô cùng tâm co, Lê Hương người ta đã thay con gái bà gả đi, ngoài mặt bà ta giả vờ là một người mẹ hiền từ, nhưng một chiếc váy cũng không muốn mua cho con bé. Bà thử nhìn bữa tiệc sinh nhật sang trọng, phô trương của Lê Điệp hôm nay xem, đúng là mẹ ghẻ mài”

 

Cục diện thay đổi quá nhanh, hại Lý Ngọc Lan trở tay không kịp, bà ta không hiểu chiếc váy công chúa MOO chính mình đi mua làm thế nào lại biến thành hàng giả cao cấp được cơ chứ.

 

Lê Chán Quốc lại bị mất mặt một lần nữa, sắc mặt của ông lập tức tái nhợt. Còn mấy giọt nước mắt mà Lê Điệp đã dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình rặn ra vẫn còn đọng lại trên mặt, bây giờ lại trở thành bằng chứng cho sự điêu ngoa tùy hứng một cách rõ ràng nhất, cô ta khóc cũng không được, không khóc cũng không được.

 

Lê Điệp vẫn còn muốn đáp trả: “Chiếc váy ấy rõ ràng là…”

 

Lý Ngọc Lan vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Câm miệng!”

 

Lý Ngọc Lan trừng mắt nhìn Lê Điệp, ngu xuẩn, nói cái váy công chúa giả kia là do Lý Ngọc Lan bà mua, ai tin được?

 

Chẳng những không tin, mà mọi người sẽ còn thêm nghi ngờ vì sao Tiểu Điệp lại có thể khẳng định như vậy. Lê Điệp cũng không thể nói mình cái gì cũng không biết, có người muốn vu oan gián họa cho mình hay sao?

 

Lý Ngọc Lan lúc này chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhịn nhục, bây giờ bà mới nhận ra mình lại bị Lê Hương chơi thêm một vó.

 

Dù sao Lý Ngọc Lan cũng là diễn viên gạo cội, tiệc sinh nhật này không thể cứ bị đóng băng như thế được, bà ta điều chỉnh cảm xúc một chút sau đó đi kéo tay nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, chuyện này là chúng ta không tốt…”

 

Bà ta đã chủ động xin lỗi nhận sai, nếu Lê Hương này không cho bà ta bậc thang đi xuống, đến lúc đó bà lại muốn chiếm thế thượng phong của dư luận.

 

Chỉ tiếc đạo lý mà Lý Ngọc Lan hiểu, Lê Hương cũng hiểu, có người nguyện ý diễn kịch, cô lại muốn hủy đi sân khấu kịch, cho nên nhanh chóng rút tay mình về: “Tất cả đều tại tôi nên mới khiến mọi người không thoải mái, mọi người chơi vui vẻ, tôi đi trước.”

 

Lê Hương hiểu chuyện rời đi.

 

Tay Lý Ngọc Lan cứng ngắc ở giữa không trung còn chưa thu về, lúc này bà thật sự muốn hộc máu!

 

Lê Hương đi ra khỏi sảnh tiệc, lấy điện thoại của mình ra, lúc này weibo của Diệp Linh đã gửi tới, có nên xóa hay không?

 

Lê Hương khẽ hừ.

 

Diệp Linh ngạc nhiên, quả thật Quán Quán thật trâu bò.

 

Lê Hương từ quê trở về Hải Thành, sớm đã để cho Diệp Linh ở nơi đó nhìn chằm chằm động tĩnh của Lý Ngọc Lan ở giới giải trí, lúc này Lý Ngọc Lan dùng chút quan hệ đi mua váy công chúa của MOO, Diệp Linh liền nói cho cô ngay lập tức.

 

Lê Hương nhìn thời gian, sinh nhật Lê Điệp sắp tới rồi, tuy rằng cô không biết Lý Ngọc Lan có kế hoạch gì, có điều cô đã bảo Diệp Linh đem cái váy công chúa của MOO kia đổi thành một chiếc váy giả.

 

Hiện tại Diệp Linh là một trong bốn tiểu hoa đán nồi tiếng trong giới giải trí, giá trị nhan sắc kia đến bên ngoài đều bình luận là đỉnh cao của giải trí trong nước, vừa đẹp như yêu như tiên vừa ngọt ngào, quả thật là mùa xuân của nhan cầu.

 

Cho nên từ khi Diệp Linh ra mắt liền được làm đại diện cho các thương hiệu xa xỉ, cô là người phát ngôn toàn cầu của MOO, mỗi một sản phẩm của mùa mới cô đều là người đầu tiên được mặc.

 

Bên cạnh Diệp Linh bất kể là người đại diện hay là đoàn đội đều là xuất thân kim bài, việc đem váy công chúa MOO của Lý Ngọc Lan đổi thành hàng giả là việc dễ như trở bàn tay.

 

Lê Hương gửi một cái biểu tượng cảm xúc “Này, cho cậu một bông hoa hồng nhỏ” qua, lúc này, bước chân của cô chậm rãi cứng lại rồi dừng hẳn.

 

Một bóng dáng tuần tú từ phía trước đi tới, là Tô Hi.

 

Tô gia là một trong tứ đại hào môn của Hải Thành, năm đó Tô gia và Lê gia còn là thế giao, lúc mẹ Lê Hương còn sống trên đời đã từng đính hôn từ bé cho cô với Tô gia, Tô Hi đã từng là vị hôn phu của Lê Hương.

 

Trên người Tô Hi mặc một chiếc áo gió kiểu Anh, đẹp trai và ấm áp, anh cũng dừng lại, nhìn cô.

 

Lê Hương cất điện thoại, bước chân không hề dừng lại, đi vượt qua anh muốn rời đi.

 

Nhưng Tô Hi duỗi tay, nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô: “Sao vậy, Quán Quán, giả vờ như không quen biết anh sao?”

 

Lê Hương dùng sức rút cỏ tay trắng nõn của mình về: “Tôi không có gì để nói với anh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play