Chương 300:
Lê Hương cũng nhạy cảm với sắc mặt biến hóa của mọi người, thậm chí bầu không khí cũng trở nên cứng đờ, cô lặng lế kéo ông tay áo của Mạc Tuân, nói nhỏ: “Mạc tiên sinh, cũng trễ rồi, chúng ta vê nhà sớm chút nhé.”
Khuôn mặt điền trai của Mạc Tuân nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác, Tử Tiễn chúng cháu vệ trước, ngày khác có thời gian rãnh cháu cùng Lê Hương sẽ mời hai người ăn cơm.”
Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương bỏ đi.
Lê Hương lúc gân đi quay đâu nhìn lại, cô vây tay với Mạc Nhân Nhân và Mạc Tử Tiên, có hơi lúng túng nhỏ giọng: “Bye bye.”
Mạc Tuân nắm ót cô, trực tiếp bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hai người nhanh chóng biến mắt khỏi tàm mắt.
Mạc Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà nhìn Mạc Tử Tiễn bên cạnh: “iP Tiễn, có phải cháu đã sớm biết Lê Hương là vợ của Mạc Tuân rồi không?”
Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Dạ.”
“Chuyện gì thế này? Bác rất thích Lê Hương, một lòng muốn giới thiệu Lê Hương với cháu, nhưng không ngờ Hàn Đình đã nhanh chân giành trước, hèn gì hôm đó ở U Lan Uyên Hàn Đình và bà nội giâu giềm, ngay cả mặt mũi cũng không muồn đề chúng ta thấy, bọn họ quả nhiên giấu một bảo bồi, Hàn Đình vậy mà lại cưới một cô gái thiên tài.”
Mạc Tử Kiện mím môi mỏng lạnh lùng: “Bác à, cháu đi trước.”
Mạc Nhân Nhân nhanh chóng kéo Mạc Tử Tiễn lại: “Tử Tiễn, Lê Hương có biết tình trạng sức khỏe của Hàn Đình không? Con bé có hiệu mọi chuyện về Hàn Đình không? Hơn nữa, cháu nói thật với bác đi, có phải cháu thích Lê Hương không?”
Tóc mái gợn sóng che đi đôi mắt đen láy của Mạc Tử Tiên, anh không nói gì, chỉ rút cánh tay về, nhắc chân rời đi.
“Tử Tiễn…” Mạc Nhân Nhân nói từ phía sau: “Mặc ‹ dù bác không biệt chuyện gì đã xảy ra với Lê Hương và Hàn Đình, nhưng họ không thích hợp.
Nếu cháu thích Lê Hương, hãy đoạt lại con bé, bác nhìn qua rồi, Lê Hương đến nay vẫn là xử nữ.”
Nghe vậy, bước chân của Mạc Tử Tiên đột ngột dừng lại, anh quay lại nhìn Mạc Nhân Nhân.
Mạc Nhân Nhân gật đầu khẳng định: “Bác dám khăng định Lê Hương chưa bị Mạc Tuân chạm qua, con bé vẫn còn rất sạch sẽ!”
Trong chiếc Rolls- Royce Phantom, Mạc Tuân lái xe, suôt đường đi anh không nói lời nào.
Lê Hương biệt anh đang tức giận, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh giận sao?”
Mạc Tuân hai tay đè lên tay lái, liệc mắt một cái nói: “Em biết rồi còn cô ý hỏi?”
“Mạc tiên sinh, em có thê giải thích chuyện này, em không biệt hiệu trưởng Thánh Lê viện là bác anh, cũng không biết Mạc Tử Tiễn là em trai anh, hồm nay chỉ là bắt ngờ thôi.”
Mạc Tuân liệc cô một cái: “Tử Tiễn và em là đồng nghiệp?”
Anh cũng không biết Mạc Tử Tiễn đã đến Hải Thành, cũng chăng hay Mạc Tử Tiễn đã vào Xu Mật, trở thành đồng nghiệp với Lê Hương. Dù gì thì Mạc Tử Tiễn là một viện sĩ của Đề Đô, kim đao thánh thủ, sao nó lại bay đến Hải Thành chứ?
Lê Hương thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lúc em vào anh ấy đó ở đó nôi.”
“Hai người rất thân?”
“Không thân, lúc nãy em mới biết được tên anh ây…”
“Không còn gì khác?”