Chương 2841:

Lâm Bât Nhiễm nhìn thâu nhưng không nói gì, cô đã sớm không có một chút xíu tình cảm với người bố này, đợi cô biến mắt, những ngày tháng an nhàn của hắn cũng biến mật.

“Tôi không gọi được A Mặc, ông biết ây giờ A Mặc đang làm gì không, có phải ông lại đi tìm A Mặc đòi tiên hay không?”

Lâm Phú hiện tại không dám làm con gái mình tức giận, liên vội vàng giải thích: “Nhiễm Nhiễm, con oan SỐng ba rôi, con đã dặn ba không đi quã rây A Mặc, cho nên ba không lộ diện ở trước mặt nó, Nhiễm Nhiễm, con không cân lo lắng cho A Mặc rồi, nó sống rất dễ chịu!”

Nghe được câu nói cuối cùng, hai mắt Lâm Bát Nhiễm lạnh xuông: “Tại Sao ông›có thể nói lời như Vậy, bởi vì ông và tôi liên lụy, A Mặc sông rất cực khổ, thằng bé…”

“Được rồi được rồi Nhiễm Nhiễm, A Mặc không phải người một nhà với chúng ta, con đừng rồi hơi quan tâm nó, con cũng không quan tâm được đâu.” Lâm Phú trực tiếp cắt lời Lâm Bất Nhiễm.

Lâm Bất Nhiễm giật mình, bởi vì cô nghe được mờ ám trong lời nói Lâm Phú: “Cái gì mà A Mặc không phải người một nhà với chúng ta, ông nói cho rõ ràng, có phải ông có chuyện gì gạt tôi hay không?”

Lâm Phú cũng phát hiện mình nói lỡ miệng, hắn nhanh chóng bịt kín miệng mình, né tránh: “Nhiễm Nhiễm, ba tùy tiện nói càn, con đừng tưởng thật.”

“Ông nhất định là có chuyện gạt tôi, mau nói cho tôi biết, bằng không… tôi tối nay sẽ nói với, Trương Hàn vê sau không cho ông tiền nữa, để ông chết đói đầu đường.” Lâm Bắt Nhiễm uy hiếp nói.

Lâm Phú lúc này luông cuông, cô con gái này nhưng là cây rụng tiên của hắn: “Nhiễm Nhiễm, kỳ thực nói cho con biết:cũng được, A Mặc không phải em trai ruột của con, cũng không phải con trai ruột của ba.”

Cái gì?

Lâm Bát Nhiễm sợ ngây người, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Lâm Mặc không phải là em trai ruột của mình.

Làm sao có thể?

Song Lâm Phú từ nhỏ đã không thân thiệt gì với Lâm Mặc, không có tình cảm phụ tử gì, Lậm Mặc từ nhỏ còn là thiên tài chữ số, gien tương đối cường đại, chỉ dựa vào dạng người như Lâm Phú, chắc chắn không sinh được đứa con như vậy.

Lâm Bát Nhiễm giật mình: “A Mặc không phải con ông, vậy là con ai?”

Lâm Phú đối với cái đề tài này tượng đối cần thận và lảng tránh: “Cụ thể ba cũng không rõ lãm, song thân thế A Mặc không tầm thường, Nhiễm Nhiễm con đừng hỏi nữa, cái gì cũng không biết mới là an toàn nhất.”

Lâm Phú khó có được nghiêm chỉnh một chút, giọng nói vừa thân bí vừa lo lắng, dường như thân thê thật sự của Lâm Mặc có thể mang đến họa sát thân cho hắn vậy.

Thân thế Lâm Mặc không tầm thường.

Rốt cuộc dạng thân thế nào mới có thể xưng là lồ chữ “không tầm thường” này?

Lâm Bắt Nhiễm cũng không quá hứng thú với vân đề này, cô lo lăng nhất vẫn là em trai Lâm Mặc: Vậy A Mặc biết chuyện này không, ông có bảo thằng bé chú ý an toàn hay không?”

“Nhiễm Nhiễm, đứa con gái ngốc của ba, ba đã nói chuyện A Mặc không cân con quan tâm, nó đã sớm biết thân thế của mình rồi, người thâm trầm như vậy, chúng ta đều không phải là đối thủ của nó.”

A Mặc đã sớm biết thân thế của mình rồi?

Từ lúc nào?

Lậm Bắt Nhiễm suy nghĩ một chút, bốn năm trước đoạn thời gian trước khi cô gặp chuyện không may Lâm Mặc có bỏ đi, thời gian bỏ đi rât lâu, cậu cho tới bây giờ chưa từng nói cậu đi đến đâu, cũng không ai biết cậu đi nơi nào.

Sau đó, A Mặc một mực chăm sóc cô, lúc đầu bọn họ quyết định rời khỏi nơi này, mãi đến khi xảy ra một việc, đó chính là… Mạc Họa tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play