Chương 2775:
Vừa lúc đó, một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên: “Lâm Mặc!”
Lâm Mặc cứng đờ.
Thanh âm này…
“Chị Họa Họa, chị làm gì vậy, tại sao chị lại chạy vê, ở đây rât nguy hiểm, chúng ta mau mau về nhà thôi.” Có Vũ lúc đầu kéo Mạc Họa rời đi, nhưng đang chạy đột nhiên Mạc Họa hất tay cô trở về đây.
Lâm Mặc chậm rãi xoay người, cậu thấy được Mạc Họa.
Mạc Họa chạy. về, đôi mắt sáng lưu động ây rơi vào khuôn mặt tuân tú của cậu, chăm chú nhìn cậu.
Con ngươi Lâm Mặc co rụt lại, không biết cô ở chỗ này.
Hiện tại dáng vẻ cậu nhất định rất tỆ, trong tay cậu còn cầm dao, dao nhỏ tí tách từng giọt máu.
Quả nhiên, Có Vũ thấy được dáng vẻ dữ tợn của cậu bây giờ, sợ đến thét chói tai một tiếng: “AI”
Tiếng thét này cũng bừng tỉnh lại lý trí Lâm Mặc, vẻ khát máu trong đôi mắt cậu chậm rãi tán đi.
Lâm Mặc nhắc chân, muốn đi tới hướng Mạc Họa.
Đừng sợ…
“AI Anh đừng tới đây, nếu anh qua đây chúng tôi liền báo cảnh sát!” Có Vũ nhanh chóng chắn trước mặt Mạc Họa.
Bước chân của Lâm Mặc dừng lại.
“Chị Họa Họa, chúng ta nhanh về nhà thôi, bọn họ đáng sợ quái” Cố Vũ cưỡng chế lôi Mạc Họa đi.
Hai mắt Mạc Họa có hơi hồng, cô liếc Lâm Mặc, sau đó cùng Cô Vũ rời đi.
Thân ảnh hai cô bé rất nhanh biến mất.
Lậm Mặc đứng tại chỗ, thật lâu không hề động.
Trương Hàn nhìn ra cái gì, hắn thả dao nhỏ câm trong tay, đi tới bên người Lâm Mặc: *Tiều tử, đó là cô gái mày thích? Xem, dáng vẻ mày. lấy.
Hnn) giết người bị cô ta nhìn thấy rồi, cô ta bị mày hù chạy rồi.”
Lâm Mặc nắm thật chặt chuôi dao, ngón tay siết đến tái nhọt, rất nhanh “cạch” một tiếng, dạo nhỏ từ trong lòng bàn tay rơi xuống.
Bệnh viện.
Lâm Mặc lúc trở về đã là ban đêm, cậu lén bảo y tá băng bó cánh tay cho cậu, không đề cho chị và Ngô Trạch Vũ biết, dường như tất cả chưa từng xảy ra.
Đi tới trong phòng bệnh, cậu ở bên giường chị đứng rất lâu, chị đã ngủ rôi, cậu đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện ban đêm không có ai, yên ‘ tĩnh, Lâm Mặc một mình ngôi ở chỗ này, đầu dựa vào tường, chậm rãi nhằm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cậu lại mở mắt ra.
Hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tia máu mệt mỏi.
Cậu từ trong túi quần móc ra điện thoại, sau đó nhập một chuỗi số điện Ta cậu không, lưu số điện thoại này, thế nhưng số điện thoại này đã nhớ kỹ trong lòng.
Cậu đã sớm biết số di động của cô, Mạc Họa.
Cậu không gọi.
Không dám gọi.
Ngày hôm nay để cô thấy được bản thân đáng sợ như vậy, cô nhất định bị dọa rồi, cô nhất định sẽ sợ cậu, sẽ chán ghét cậu.
Lâm Mặc lại lấy ra một vật, là cây kẹo que sáng nay đút cho cô.