Chương 2746:
Mạc Họa đối với mấy ánh mắt này đã có sức miễn dịch, cô bé kéo tay Có Vũ: “Vũ Vũ, xe tới rôi, chúng ta vê nhà đi.”
Xe của Cố gia ngừng lại, tài xé bác Phúc cung kính kéo ra cửa sau xe: “Đại tiêu thư, Mạc tiểu thư, lên xe thôi.”
Chỉ mỗi hai mỹ nhân Mạc Họa và Có Vũ đứng ở chỗ này, đã gây ra ùn tắc giao thông.
Mạc Họa và Có Vũ chuẩn bị lên xe.
Thế nhưng lúc này bên tai truyền đến rồi loạn tưng bừng, có người nói: “Các cậu mau nhìn, Lâm Mặc tới!”
Mạc Họa ngắng đầu, chỉ thấy phía trước đàn người tự động nhường ra một con đường, một cậu bé cao lớn tuân tú đã đi tới.
Cậu mặc chiếc áo thun trắng quần jean đơn giản, cậu rất cao, ước chừng cao hơn Mạc Họa một cái đầu, da cậu rất trắng, bệnh trạng tái nhợt, nhưng cậu lại rất điển trai, tỏa ra mùi vị kinh diễm lại tà lạnh.
Bạn học chung quanh dường như đều rất sợ cậu, tránh rất xa.
Cô Vũ nhanh chóng lôi Mạc Họa một cái, nhỏ giọng nói: “Chị Họa Họa, chúng ta trồn xa một chút, Lâm Mặc này rất đáng sợ, anh ta sao lại đến Nhất Trung rôi, lẽ nào anh ta đến đây học?”
Lâm Mặc?
Mạc Họa không biết Lâm Mặc, thế nhưng tất cả mọi người sợ Lâm Mặc như thế, cho nên cô tò mò nhìn Lâm Mặc vài lần.
Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, Lâm Mặc phía trước đột nhiên ngắng đầu, nhìn lại.
Trọng khoảng thời gian ngắn, bốn mặt nhìn nhau.
Mạc Họa đụng phải một đôi mắt, đó là một đôi mắt Đan Phượng nhỏ dài, bị tóc mái lòa xòa che khuât, đen đặc, ại lạnh vô cùng, còn lộ ra một mùi vị bí hiểm, tựa như vực sâu nguy hiểm.
Lâm Mặc nhìn lại, cứ như vậy lặng ăng nhìn cô một cái.
Mạc Họa gặp qua không ít người, đa số đều là người ôn hòa tốt đẹp, cậu bé tối tăm tà lạnh như vậy, cô bé vẫn ần đầu tiên thấy.
Bị cậu nhìn chòng chọc như vậy, ngón tay cô khẽ cong lại, trong lòng hơi sợ.
Trực giác của cô bé nói rằng đây là một kẻ rất nguy hiểm, cô không nên đến gần.
Lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt dời đi ánh mắt, đi vào Nhất Trung.
Trên xe.
Bác Phúc đang lái xe, Có Vũ kể cho Mạc Họa nghe tin đôn mình hóng, hớt được: “Chị Họa Họa, Lâm Mặc rất nỗi danh ở chỗ chúng ta, nghe nói mây năm trước anh ta suýt chút nữa đánh chết một người, người kia bây giờ còn năm trên giường. bệnh, bởi vì anh ta còn chưa thành niên, không ngôi tù, thế nhưng bị đưa vào trại giáo dưỡng thiêu niên, chúng em đều rất sợ anh ta, mọi người cũng đều gọi anh ta là phạm nhân giệt người.”
“Nghe nói gia cảnh anh ta rất tệ, mẹ đã sớm chết rồi, bố mê cờ bạc thành tính, là quỷ rượu thêm ma bài bạc, ah đúng rôi, anh ta còn có một người chị, nghe nói chị của anh ta là làm.. .CÔng việc người không nhận ra kia…
“Anh ta sao lại đến Nhất Trung chứ, anh ta không phải đến học đây chứ, chị Họa Họa, vệ sau chị cách anh ta xa một chút.”
Cố Vũ nói rồi thè lưỡi, dáng vẻ rất đáng yêu ngây thơ, rõ ràng đã bị mấy tin đôn “nghe nói” này dọa sợ.
Mạc Họa nhớ đến đôi mắt Đan Phượng:đen đặc lạnh lùng đó, hệt như một vực sâu.
Cô nhanh chóng lắc đầu, không thèm nghĩ nữa cậu trai kia nữa.
Cô đối với cậu trai kia cũng không có hứng thú, cô cũng biết cô có cuộc đời của cô phải đi, cô và cậu trai kia hoàn toàn là người của hai thế giới, vĩnh viễn không thể đồng thời xuất hiện.