Chương 2741:
“Đéo! Chồng đây là xót em, con phải thương, vợ càng phải thương hơn!” đi Diệp thủ trưởng nói lời tâm tình, sií là… thô lỗ như thế đấy.
Nhưng, ngọt!
Mang thai khổ cực bao nhiêu, anh xót cô, xót để cho cô hầu hạ anh.
Đảo mắt, Hà Băng đã mang thai 12 tuân, hôm nay cô tới bệnh viện quân khu siêu âm.
Vẫn là bác sĩ trưởng kia, bác sĩ trưởng vừa nhìn bụng Hà Băng, lại càng hoảng sợ: “Thủ trưởng thái thái, lân trước cô tới, tháng còn quá nhỏ, tôi không nhìn ra, bây giờ nhìn lại, cô đã mang… song bào thai đấy!”
Song bào thai?
Ba chữ này nỗ tung bên tai Hà Băng, thảo nào, thảo nào bụng cô lớn như vậy! ` Cô sửng sốt vài giây, sau đó từ trên HN đứng phất lên, xỏ giày vào chạy ngay ra ngoài.
“Thủ trưởng thái thái, cô đi đâu thế, chạy chậm chút!” Bác sĩ đuổi theo phía sau kêu.
Hà Băng chạy ra khỏi quân khu bệnh viện, chạy tới nơi sân tập huân.
“Thủ trưởng thái thái, thủ trưởng huân luyện ở bên trong, cô có chuyện gì gâp sao?” Lính gác hỏi.
Hà Băng gật đầu, dùng sức gật đầu: “Đúng, việc gâp.’ Lính gác nhanh chóng mở ra cổng hàng rào sắt.
Hà Băng chạy vào, trên sân tập huấn, một đám đàn ông huân luyện tại nơi đó, đêu cởi áo, phía dưới độc một chiêc quân lính.
Giữa trời đông, bọn họ đang hít đất, không biết làm bao nhiêu cải rồi, trán đố đây mô hôi.
Một, hai, một, hai…
Vẫn là tiếng hô dõng dạc rõ ràng.
Hà Băng phóng mắt nhìn, Diệp Minh đứng đâu, đang hít đất, anh trăn nửa người trên, da thịt màu đồng hiện lên vẻ mạnh mẽ, mô hôi từng giọt theo theo bắp thịt như hàng rào đi xung, lướt qua tám khối cơ bụng, trượt vào trong đường tam giác ngược.
Trên quân còn mang thắt lửng đen, vóc người nam tính khiến ai nhìn cũng máu mũi phun trào.
“Diệp thủ trưởng!” Hà Băng kêu một tiêng.
Tắt cả binh lính “xoát” một cái quay lại xem, bao nhiêu ánh mắt đồ dồn vào cô.
“Các anh mau nhìn, thủ trưởng thái thái tới kìal”
“Oa, thủ trưởng thái thái đẹp quá a, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, thảo nào thủ trưởng chúng ta luôn giấu nhẹm, không cho thái thái lộ diện.”
“Đừng nhìn nữa, anh còn nhìn nữa, thủ trưởng sẽ dùng ánh mắt giết chết anh.”
Diệp Minh đứng dậy, thấy cô ánh mắt liên trầm xuông, vươn cánh tay tựa sắt vớt bộ đồ rằn ri tròng vào người, mồ hôi như suối, tóc mái dán chặt bên trán anh, người đàn ông một thân mồ hôi gợi cảm chết người.
Bước mạnh vài bước tới trước mặt Hà Băng, anh không vui nhíu mày: “Đồng chí Hà Băng, em có việc gì không?”
Nơi này là sân huấn luyện mà anh chính là thủ trưởng.
“Dạ, có việc.”
“Có việc thì hô lớn, nều như dám nói nhảm, phạt eml”
Hà Băng nhanh chóng đứng nghiêm, lớn giọng nói: “Báo cáo thủ trưởng, em mới từ bệnh viện chạy đên, em mang song bào thai rồi!”
Cô mỗi chữ mỗi câu nói đều rất có khí phách.
Cô nói, cô mang song bào thai.