Chương 2725:
Diệp Minh nhắm mắt lại, trên gương mặt trăng nhọt lộ ra sâu đậm mệt mỏi rã rời.
Anh đang nghe.
Nghe tiếng gió mưa rít gào bên tai.
Anh đang nhìn.
Nhìn đêm tối vô biên trước mắt.
Cứ như vậy chết sao?
“Diệp Minh, em chờ anh, em và Điểm Điểm còn có bé con trong bụng sẽ chờ anh trở về.”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ngân vang như tiêng chuông, đây đầu Diệp Minh đều là hình ảnh trong phòng khách sạn, cô ngồi xỗm ở trước mặt anh, thành kính hôn lên nơi bị cắt bỏ của anh.
Anh rất muốn rất muồn trở về, bắt lại tia năng âm áp rực rỡ mà cô cho.
Thế nhưng, anh mệt mỏi quá.
Cơn mưa nặng hạt, khiến anh hầu như không mở mắt nỗi.
Anh biết mình một khi nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa.
“Diệp Minh!” Lúc này phía trước đột nhiền truyền đến giọng Dương Kim Đậu.
Diệp Minh nín thở, anh nghiêm túc nghe, chỉ nghe giọng nói Dương Kim Đâu xuyên qua một đường gió mưa đến bên tai anh: “Diệp Minh, con nhất định phải trở về, bởi vì, nêu con không về, Băng Băng nhất định sẽ tói tìm con, ba năm trước, nó đã từng đi tìm con rồi!”
Vù vù.
Giọng nói Dương Kim Đậu biến mắt trong mưa gió, bên tai chỉ còn lại thanh âm mưa rên gió dữ.
Diệp Minh đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối, đôi mắt đen trận trận co rút lại, anh không biết vừa rồi anh đã nghe được thứ gì.
Dương Kim Đậu nói, ba năm trước Hà Băng đã từng đi tìm anh.
Đây là ý gì?
Về ba năm nay, Hà Băng nhắc tới rất ít, cô chỉ nói cho anh, con gái tên là Điểm Điểm.
Cô chưa từng nói qua… cô đã đi tìm anh.
Cô không phải đã…
Con bé ngốc này!
Diệp Minh siết thành quyền, đồng thời nà ệc lồng ngực cũng xông lên một luông sức mạnh, mẹ kiệp, không ngã trên chiến trường, không chêt dưới chân kẻ địch, bây giờ bị một cây đại thụ đè chết, thực Sự quá uất ức!
Anh muốn sống!
Anh phải sống cho tốt!
Anh phải sống cho tốt.
Diệp Minh mở mắt nhìn màn đêm trên đỉnh đầu, trong con ngươi thâm thúy đột nhiên bắn toé ra sanh khát vọng.
Đêm đã phủ xuống, vậy cách bình minh còn xa không?
Anh không muốn vĩnh viễn lưu lại trong bóng tôi!
Anh muốn về nhà!
Anh đã có vợ có con gái, anh có nhà, mẹ kiếp nếu như anh chết, vợ anh Sớm muộn cũng có một ngày cũng sẽ bị thằng đực rựa nào đó lừa chạy.
Nếu thế chắc anh đội mồ sống dậy mật.
Anh phải đi về!