Chương 2718:
Anh mặt Diệp Minh sâu lại, bị hành động đột ngột của cô làm tay chân luông cuồng, anh cúi đầu mắng: “Mẹ nó, con quỷ nhỏi”
Một giây kế tiếp, anh cầm nhẫn kim cương trực tiêp quỳ một gôi xuông xuống dưới: “Hà Băng, gả cho anh, về sau anh sẽ móc tim móc phỏi đối tốt với em, nếu như em dám không đồng ý, anh sẽ giết chết eml”
Đây chính là Diệp thủ trưởng cầu hôn, không có ngọt ngào lãng mạn, chỉ có thẳng thắn thô bạo.
Hà Băng câu môi cười, cười cười liền chảy ra nước mắt, cô thường năm mơ, trong mơ trở thành vợ anh.
Con đường này, cô đi đến điểm kết thúc, vào thời khắc này đã có được viên mãn.
“Em đồng ý!”
Đon giản ba chữ, lòng đầy ắp vui mừng.
Anh cũng thế.
Diệp Minh đeo nhẫn kim cương vào ngón tay cô.
Thế nhưng Hà Băng rút tay về, không để anh đểi, “Cái nhân kim cương này anh cứ tạm giữ lấy, chò anh trỏ về lại đeo cho em.
Diệp Minh nhướng mày: “Cũng được.”
Anh đứng lên, bỏ nhẫn kim cương vào túi quân mình: “Đi đi.”
“Dạ, em đi đây.”
Hà Băng nhìn gương mặt anh, tay siết lại, cô mong muôn siết bao có thê vươn tay vuÔt ve gương mặt ây, nhưng cô không thẻ.
Cô trực tiếp xoay người, cất bước, đi vê phía trước.
Anh từng nói, , nhìn về phía trước, đừng quay đầu l ại.
Cố Dạ Cần tự mình kéo ra cửa sau Xe, Diệp Minh nhìn thân thể nhỏ nhắn của Hà Băng hạ thấp xuống, chuẩn bị lên xe.
“Diệp Minh.” Lúc này Hà Băng đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng gọi anh.
Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, tuy là mặt đen, nhưng lại mở cờ trong bụng. Con quỷ nhỏ, dây dưa như thê đã xong chưa, phiền lắm đấy biết không?
Anh không nói lời nào, thế nhưng tầm mắt anh chậm rãi đi xuống, bởi vì anh thấy cô vươn bé từ từ đặt trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.
Trái tim Diệp Minh khẽ siết lại, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái.
Cô tự dưng sờ bụng làm cái gì?
Hà Băng nhìn anh, nhẹ nhàng cát tiếng: “Diệp Minh, quên nói cho anh biệt một việc, em lại mang thai rồi.”
Giọng nói vừa dứt, con ngươi màu đen của Diệp Minh chợt co rút lại, cô đang nói cái gì?
Cô mang thai?
Cô lại mang thai?
Hốc mắt màu mực dính vào một tầng máu đỏ tươi, bắp thịt cứng rắn toàn thân như khỗi thép, anh lúc này nhắc đôi chân, chạy đên hướng cô.
“Diệp Minh, em và Điểm Điểm còn có bé cưng trong bụng chờ. anh ở ngoài, anh nhật định phải trở về.”
Hà Băng lên xe, chiếc xe sang trọng phóng đi.
Diệp Minh chạy tới nửa đường, không đuổi kịp, tro mắt nhìn cô đi.
Mẹ nó, con nhóc này, không nói sớm!
Có mang thai chủng của anh, anh lợi hại đúng không.