Chương 2714:
Trong phòng khách sạn.
Hà Băng và Điểm Điểm chơi một hồi, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại cô. tói.
Vươn tay sờ tới điện thoại, là mẹ cô Dương Kim Đậu gọi.
Cô ấn phím nghe: “Alo, mẹ à.”
“Băng Băng, con đã dẫn theo Điểm Điểm đi gặp Diệp Minh rồi đúng không, sao mẹ lại thấy nó trời chưa sáng đã rời khỏi khách sạn? Con chưa nói rõ với nó à, hay Ì là Diệp Minh làm thủ trưởng rồi liền muốn ném con sang một bên rồi?”
“Đây là cái lý do gì, nó dựa vào cái gì giày xéo con gái mẹ, con vì nó còn chưa đủ sao?”
“Băng Băng, con yên tâm, mẹ hiện tại đã đi tìm Diệp Minh rôi, nghe nói Diệp Minh ở khu tập huấn Khâu Sơn, mẹ đã đến Khâu Son rồi, mẹ muốn đại náo quân doanh, ngày hôm nay nó không đưa ra lời giải thích đàng hoàng, mẹ xem nó làm SaO còn tiệp tục làm thủ trưởng nữa.”
Cái gì?
Hà Băng lúc này từ trên giường ngồi phắt dậy, mẹ đã đến Khâu Sơn tìm Diệp Minh rỗi?
Diệp Minh ở đó làm chính sự, Khâu Sài rất nguy hiểm.
Thực sự hồ đồ.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con và Diệp Minh vẫn tốt, mẹ bậy giờ, ngay lập tức trở về cho con..
Hà Băng vẫn chưa nói hết, bên kia Dương Kim Đậu thét một tiếng chói tai, sau đó truyền đến tiếng tút tút.
Chỗ Dương Kim Đậu mắt đi tin tức.
Hà Băng gọi lại, bên kia truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng. xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không ở vùng phủ sóng.
Chỗ mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Hà Băng trắng bệch mặt, cô bàn giao Điểm Điềm cho bảo mẫu, sau đó đi ra khỏi khách sạn.
Hà Băng ở trên đường đón một chiếc taxi: “Tài xê, đi Khâu Sơn, nhanh lên.”
Bác tài trước mặt mở đài phát thanh ra: “Cô gái, cô đến Khâu Sơn làm cái gì, nghe nói hai giờ chiều nay cơn lốc xoáy số 1 sẽ đồ bộ vào Khâu Son, đài khí tượng đã đưa ra báo động vàng, tôi chỉ có thể chở cô đến vùng lân cận thôi.”
Hà Băng căng thẳng, lốc xoáy sắp tới?
Đúng là lốc xoáy sắp tới.
Hà Băng nhìn thời gian, hiện tại đã mười hai giờ, chỉ còn hai tiếng nữa.
Cô lấy điện thoại ra, bám một dãy só.
Rất nhanh, bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Alo, Băng Băng à”
Là Diệp Linh.
“Chị Linh Linh, không xong rồi, chỗ em đã xảy ra chuyện!” Hà Băng năm chặt điện thoại, kê lại tình huông.
Bên kia im lặng vài giây: “Băng Băng, đừng hoảng, chị và Dạ Cần hiện tại Sẽ chạy tới ngay, thế nhưng nghe này Băng Băng, có cơn lốc mạnh sẽ đồ bộ lên đất liền Khâu Sơn, trước hai giờ nêu như không tìm được mẹ em, em phải lập tức rút lui.”
Tạy chân Hà Băng lạnh lẽo, cô gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Nói xong cô đỏ cả vành mắt: “Linh Linh, lần này đây mẹ em lại gây họa, hình như bả ấy vẫn luôn gây phiền toái cho chúng em, nhưng em vẫn phải cứu mẹ em. Dù cho trước đây bà ấy từng làm qua cái gì, bà ây đã cho em sinh mệnh, song bà ấy vẫn luôn một người mẹ, những ích kỷ nhỏ mọn, liên lụy, còn ngớ ngân đến buồn cười… đều là do bà ấy yêu em.”