Chương 2706:
Trong đôi mắt thâm thúy của Diệp Minh tràn ra ý cười mêm mại, véo khuôn mặt nhỏ béo mập của cô: “Lừa em thôi, nữ thư ký của anh dáng dáp ra sao anh cũng không biết, th chỉ có một thư ký riêng thôi.”
Chỉ có thư ký riêng này mới có thể nhìn thấy anh, trực tiếp tiền hành báo cáo công việc với anh.
Còn nữ thư ký kia, anh thực sự chưa gặp qua, dù sao bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, anh có thê thê.
Hà Băng lại hừ một tiếng: “Anh nói dối, em không tin.”
“Ai nói dối thì làm chó! Ông đây mỗi ngày ở trong đặc chủng bận tôi mặt tôi mũi, gặp toàn đực rựa, tối ngã đầu ngủ, cùng lăm là đều nhớ đến em, làm gì có thời giờ trêu hoa ghẹo nguyệt?”
“ca Mặc dù như vậy, thế nhưng trong lòng Hà Băng cũng rât hưởng thụ, lập tức đã được dỗ ồn rồi, chỉ thích cái tính thẳng thắn ấy của anh.
Hà Băng lặng lẽ nhéch môi: “Xem như anh biết điều.”
“Dễ được rồi?” Diệp Minh thấp cúi người, tay kéo xuông dây váy yêm.
Hà Băng giật mình, nhanh chóng vươn tay chặn lại, từ chối nói: “Không được.”
“Còn náo?” Diệp Minh nhíu lên mày kiếm.
Con quỷ nhỏ này vừa mềm vừa thơm, hôn thê nào cũng thấy thích, anh ở trong đặc chủng cô đơn hơn một tháng rồi, đêm qua cô đề lại tờ giây hẹn anh tối nay tới phòng khách sạn gặp mặt, cả ngày anh đêu hồn bay trên trời.
Trong lòng nghĩ đều là cô.
Anh Diệp Minh không thiêu phụ nữ, cho dù là lúc không xu dính túi phụ nữ cũng nhào đến anh hết tốp này đến qđốp khác, phụ nữ cũng như quyên thế địa vị, anh đã hưởng thụ qua rôi.
Thế nhựng từ lúc cô đến, anh luôn cảm thây không đủ.
Thấy cô, luôn muốn đè cô.
Loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này giồng như là một thằng nhóc mới vừa dậy thì, tâm tâm niệm niệm đều là cô.
Hà Băng dùng sức đè xuống làn váy mình, thái độ kiên quyết: “Diệp Minh, anh đừng bắt nạt em, không được.”
Diệp Minh lúc này mới chậm rãi buông lỏng cô, nhắc anh tuấn mí mắt lên, liệc cô, bờ môi mỏng lạnh móc ra một độ cung nguy hiểm: “Làm sao, hết hứng với anh rồi?”
Ánh mắt của anh vừa thâm sâu vừa nghiêm nghị, tựa ánh sáng rọi thâu cô.
Hiện tại anh trầm mặc nghiêm túc trưng ra điệu bộ của thủ trưởng đại nhân.
Tâm trạng Hà Băng rất phức tạp, Diệp Minh, ông lại có con rôi đó, ông có biết không?
Tuy cô không biết anh bây giò đang làm gì, thê nhưng luôn cảm giác anh có kê hoạch gì đó, có đại sự phải làm, nếu như lúc này nói cho anh biết, anh sẽ lo lắng nhiều hơn về mẹ con các cô.
Cô không muốn làm loạn nhịp điệu của anh, cô sẽ bảo vệ tốt mình và các bé con, đứng sau lưng anh, dõi theo anh.
Chuyện Điểm Điểm và chuyện cô mang thai, chung quy cô cũng từ từ nói từng cái cho cho anh biết.
Thấy cô không nói lời nào, Diệp Minh càng mím chặt môi hơn, anh cúi người, cúi đầu muốn hôn cô.
“Không được!” Cô không ngừng giấy giụa trong lồng ngực tựa như sắt ấy.
Diệp Minh dùng mấy ngón tay giữ lại hai tay loạn động của cô, sau đó ân cô vào trong vách tường, anh bá đạo chen hông vào giữa chân cô, khàn khàn măng: “Băng Băng, anh muốn em lâu như vậy, em có phải thích anh dùng sức với em không?”
Anh hôn rất dùng sức, tựa như phát, tiết lại tựa như chinh phục, trong chốc lát Hà Băng đã cảm thây hô Lên mình đều đã bị anh cướp đoạt đi.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay phơn phớt ửng hồng, trong lòng ngọt ngào, trong miệng cũng ngọt, thê nhưng thật sự không thể.