Chương 2666:
Thấy cô sắp khóc, Diệp Minh liền chau chặt mi tâm anh khí, hai bàn tay đang cầm tay cô nhẹ nhàng thỏi thổi, thương tiếc, lo lắng lại trách cứ: “Xem em lần sau còn dám tự mình chạy xuống giường nữa không.”
“Em sợ có đóa hoa nào câu anh đi không thôi mà.” Nói rồi Hà Băng lướt qua bả vai người đàn ông, nhìn thoáng qua Thiến Thiến phía sau.
Diệp Minh không ngắng đầu: “Đần, anh là Tôn Ngộ Không mà, không biết à?”
“Có ý gì?” Hà Băng không hiểu.
“Chuyên đánh hà ly tinh.”
Hộ ẤN Phụt, Hà Băng cong khóe môi tái nhọt, vui vẻ bật cười.
Diệp Minh trước đây tiếp xúc qua đủ loại mỹ nữ, anh tự thân có sức miễn dịch, không hề chút lay động.
Những người phụ nữ này đang chơi thủ đoạn gì, tâm tư gì, cũng không đủ để anh xem, chỉ là mấy con hồ ly tinh mà thôi.
Diệp Minh vươn cánh tay cường tráng muốn nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, thế nhưng nhớ tới vết thương trên bụng cô, anh chỉ có thể bóp chặt bờ vai oánh nhuận của cô: “Đừngđứng nói chuyện, chúng ta trở về trên giường đi, anh ôm GĂmnˆ “Dạ.” Hà Băng ngoan ngoãn cho anh Ốm.
Diệp Minh nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, tránh vết thương trên bụng cô, anh nhắc đôi chân dài đi tới giường bệnh.
“Áy!” Hà Băng lúc này kêu một tiếng: “Thiến Thiến đại tiểu thư còn đang chờ anh kìa, anh không muốn nói tạm biệt với cô ta à?”
Diệp Minh tròng mắt, nhìn vào đôi mắt sáng trông suốt của cô, cô trêu tức mà mềm mại nhìn anh, dáng vẻ xem kịch Vui.
“Nghịch vui thế à?”
Anh đáp một câu, trực tiếp trở chân đóng lại cửa, ngăn cách Thiến Thiến ở ngoài cửa.
Ngoài cửa Thiên Thiên cứng đờ tại chô, hai tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, mấy năm nay, người đàn ông này đối với cô ta lạnh lùng vô tình, cô ta vẫn cho là tính tình của anh chính là lạnh lùng như thế.
Nhưng thật ra không phải, anh cũng có thể dịu dàng như vậy.
Từng nỗi đau và mọi ánh nhìn của Hà Băng đều sâu đậm hấp dẫn anh, trong mắt anh không chứa đựng được người khác.
Trong phòng bệnh.
Diệp Minh đặt Hà Băng ở trên giường bệnh, lại lót phía sau cô cái đệm dựa mềm: “Có muốn uống nước không?”
“Dạ muốn.” Hà Băng gật đầu.
Diệp Minh đi rót một ly nước ấm, trực tiếp đút tới bên môi cô.
Hà Băng uống một hớp nước, nhanh chóng chau hàng mày thanh tú.
“Làm sao vậy, lại đau?” Diệp Minh nhíu mày kiếm: “Anh đi tìm bác sỹ, bảo ông ta kê cho em một chút thuốc giảm đau.”
Anh đứng dậy đi ngay.
“A Minh”
Hà Băng nhanh chóng kéo ông tay áo người đàn ông, gắt giọng: “Điệu bộ khí thế anh hung hăng như thế, hù người ta đấy, không phải em đau mà em thấy trong miệng đắng quá, uống nước cũng đắng.”
“Có muốn ăn kẹo không?”
Kẹo rất ngọt.
Hà Băng ngắng đầu nhỏ nhìn anh, gật đầu: “Dạ.”
“Vậy bây giờ anh đi mua cho em.” Anh lại muốn đi.