Chương 2648:
Bò Cạp nghiêng người tránh một cái.
Hà Băng thu tay lại, tập kích tới hai tên thủ hạ kia.
Cô nhắc chân đạp vào đũng quần một tênthủ hạ, một tay khác nhanh như cắt vậy đánh úp về phía gáy tên còn lại.
Hai tên thủ hạ nhanh chóng ngã xuông.
Một loạt động tác này của Hà Băng mây bay nước chảy, nhanh chuẩn ngoan.
Bò Cạp rút súng bên hông ra, họng súng đen ngòm nhắm ngay đùi phải Hà Băng, đoàng một tiếng.
Viên đạn găm thẳng vào chân phải của Hà Băng, cô liền quỳ một gối xuống.
Máu chảy dài trên bụng bắp chân trắng nõn của cô, nhìn yêu dã tột cùng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên một bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc sứ, Hà Băng chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Bò Cạp.
Cô giơ ngón cái ra, sau đó đi xuống chỉ một cái.
Trắng trợn khiêu khích và khinh bỉ.
Bò Cạp biến sắc.
“Anh Bò Cạp, làm sao vậy?” Lúc này rất nhiều thủ hạ vọt vào.
Bò Cạp lại khoát tay một cái, bảo toàn bộ những thủ hạ kia lui xuống, hai mắt gã sáng lên nhìn chằm chằm Hà Băng, như một con dã thú nhìn chòng chọc thức ăn của mình, Hà Băng này thực sự quá quá hợp khẩu vị gã.
Gã tạm thời còn luyến tiếc để cô chết.
Hà Băng đứng lên, kéo đùi phải chảy máu đi tới bên người Tuyết Nương, cô ôm đầu Tuyết Nương ở trong khuỷu tay mình.
Quần áo trên người Tuyết Nương đãbj gỡ ra một chút, Hà Băng vươn tay, mặc lại quần áo cho cô ta, cài cúc áo, gài lại dây lưng, cô nên bảo lưu thể diện cùng tôn nghiêm sau cùng cho Tuyết Nương.
Tuyết Nương nhìn Hà Băng, hai tay phế đi giật giật, thế nhưng vô ích, cô ta câu môi cười, yếu ớt nói: “Em gái, giúp chị một chuyện, chị… đau quá, không sống được, giúp chị giải thoát đi! Đừng để chị phải chịu vũ nhục từ mấy kẻ này.”
Hà Băng nhớ tới lần đầu tiên gặp Tuyết Nương ở hành cung dưới đất, từ nương bán lão”, dịu dàng thùy mị, chị cười rộ lên rất đẹp.
*Từ nương bán lão: một cách miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ trung niên.
Hà Băng vươn tay, cầm tay Tuyết Nương, nắm thật chặt.
“Em gái, chị vẫn luôn muốn biết… anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, sau đó gặp được em, chị mới biết được…
anh ấy thích kiểu con gái thuần khiết sạch sẽ…”
Nói rồi Tuyết Nương nhìn về phía đỉnh đầu, chị ấy ở trên trần nhà trên tựa hồ thấy được một khoảng trời: “Kiếp sau, chị cũng muốn làm một cô gái thuần khiết sạch sẽ.”
Tuyết Nương hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt thắm ra nước mắt.
Chị ấy bắt đầu thổ huyết, máu tươi không câm được từ khóe miệng chị chảy ra, Tuyết Nương không sống được, chị đang bị đau đớn dẳn vặt.
Hà Băng run rẩy hàng mi nhỏ dài, sau đó vươn bàn tay lạnh như băng, che miệng mũi Tuyết Nương.
“Chị, sẽ được thôi, nhất định sẽ được thôi.”