Chương 2596:
Hà Băng nhìn đùi phải anh trống rỗng, ống quần nơi đó bởi vì lúc băng bó đã bị bác sĩ cắt bỏ, cô lúc này mới xác định anh thực sự đã tàn phế: “Muốn tìm thì tự đi mà tìm.”
Ngũ quan thâm thúy của Diệp Minh đột nhiên trầm xuống. Được lắm, anh hiện tại không nói gì cô được rồi.
Anh nhìn cô chính cánh cứng rồi.
Lúc này “ọc ọc” một tiếng, bụng anh kêu lên, buổi tối chưa ăn gì, anh đói bụng.
Tiếng này bị Hà Băng rõ ràng nghe được, cô nhìn chằm chằm người đàn ông: “Đói bụng?”
Da thịt Diệp Minh màu đồng, dù có đỏ mặt cũng không nhìn ra, thế nhưng đường nét mặt của anh căng cứng lại, ánh mắt sắc bén quét qua Hà Băng, đôi mắt xinh đẹp đó đang nhìn anh chằm chăm, nhìn anh chê cười chứ gì.
“Chuẩn bị đồ ăn cho anh.” Anh căng chặt giọng nói.
“Ở đây không có đồ ăn.”
Diệp Minh nhíu mày kiếm một cái, thấp giọng mắng: “Gạt quỷ à, vừa rồi anh còn thấy hai người ăn thịt bò!”
Lời vừa dứt, anh có chút hối hận, bởi vì ánh mắt cô gái đã chòng chọc qua đây: “Thì ra anh thấy được à, tôi còn tưởng anh chẳng tàn còn mù đấy cơ.”
Cô không cho anh ăn thì thôi, còn chế nhạo anh, Diệp Minh mím môi lạnh lẽo: “Anh đi.”
Anh phát tay áo đi liền.
“Diệp Minh, đứng lại!” Hà Băng kéo lại ống tay áo của anh, không cho anh đi.
Một giây kế tiếp, Diệp Minh vươn tay đẩy, trực tiếp đẩy cô đến trên vách tường, thân hình anh cao lớn lúc này hạ xuống trước mắt cô một tầng bóng: “Hà Băng, đủ rồi, em quá đáng rồi đấy!”
Hà Băng ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh, anh giận thật, trợn mắt trừng trừng, còn cắn chặt quai hàm, dáng vẻ rất hung dữ.
Thế nhưng, Hà Băng không sợ anh, cô nhón chân lên, áp khuôn mặt nhỏ minh diễm tiến đến trước mắt anh: “Tôi quá đáng chỗ nào, anh nói xem.”
Hai người hiện tại dựa rât gân, Diệp Minh ngửi được mùi thơm ngát trên người cô, gân xanh trán anh cũng bắt đầu nhảy lên: “Anh thấy chồng em tới, tự giác trốn trong phòng vệ sinh, muốn đi cũng đến khi chồng em về mới đi, anh đã nhượng bộ rồi, em lại từng bước ép sát anh. Hà Băng, em có tin nếu chọc giận ông đây, ông đây sẽ…”
“Anh sẽ thế nào?” Hà Băng đột nhiên lại xích gần một chút, sắp dựa vào anh.
Diệp Minh vốn đang ngập tràn lửa giận, hiện tại ngũ quan tuyệt lệ ấy trong nháy mắt phóng đại trong tầm mắt anh, anh chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, anh biết anh bị sắc đẹp của cô cho dụ hoặc rồi.
“Nói thì nói, dựa vào anh gân như vậy làm cái gì, cách anh xa một chút!” Diệp Minh la cô, thế nhưng giọng nói đã khản đặc.
Lúc này Hà Băng đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ôm lấy cổ anh.
Diệp Minh hiển nhiên không ngờ cô sẽ ôm, chỉ cần cô gần thêm chút nữa, môi cô sẽ hôn lên anh.
Yết hầu Diệp Minh chuyển động: “Hà Băng, em muốn làm cái gì?”
Hà Băng nghiêng cái đầu nhỏ: “Diệp Minh, là anh muốn làm gì chứ, hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, nếu như tôi chọc giận anh, anh sẽ làm cái gì?”
“Song, mặc dù anh không nói, tôi cũng biết anh muốn làm cái gì, anh có phải muốn… phạm lại tội cũ không?”
Phạm lại tội cũ?
Đời này của Diệp Minh anh chỉ phạm qua một tội, đó chính là mấy năm trước không để ý đến ý nguyện của cô, mạnh mẽ đoạt lấy cô.
Cô nói anh muốn phạm lại tội cũ…