Chương 2586:

Diệp Minh thu tay về, chuẩn bị đạp chân ga.

Thế nhưng lúc này một xe cảnh sát hú còi inh ỏi đên, cảnh sát mặc đông phục cản anh lại: “Thật ngại quá tiên sinh, anh bây giờ không thể rời đi.”

Diệp Minh: “Vì sao?”

“Vừa rồi chúng ta nhận được điện thoại báo cảnh sát, nửa giờ trước anh có phải đã gặp một người không? Người kia nói vật quý trọng trên người cô ấy đã bị mắt, nghỉ ngờ bị ngươi trộm, hiện tại anh cả người lẫn xe đều phải theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.”

“..” Mặt mày Diệp Minh âm lại, Hà Băng, lại là côi Cô dĩ nhiên gọi điện thoại báo cảnh sát, nói anh trộm vật quý trọng trên người cô?

Vật quý trọng gì chứ?

Anh cũng không thấy cô mang theo vật gì quý trọng lên xe, đây quả thực là nói dối.

Cô dám bôi nhọ anh là… trộm?

Thực sự là phản thiên rồi!

Diệp Minh không tiện tiết lộ thân phận của mình ra, nên anh bị mang về đồn cảnh sát.

Anh ngồi trong một căn phòng nhỏ, nơi đây yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.

Không biệt qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cửa phòng được mở ra.

Diệp Minh ngắng đầu, anh ở cạnh cửa thấy được Hà Băng.

Hà Băng tới.

Hà Băng đi tới, ngồi đối diện với anh, cô nhìn một cái, anh đã đeo lên chân giả, không trống rỗng giống như lúc thấy ở xe tải nữa.

Thấy cô ánh mắt vẫn rơi vào trên đùi phải tàn tật của mình, Diệp Minh chủ động lên tiếng, giọng nói anh vừa thấp vừa khàn, nghe phá lệ từ tính: “Cô mắt vật gì quý trọng?”

Anh mặt Hà Băng rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, đột nhiên nói: “Anh rất giống người đàn ông lúc trước tôi quen.”

Diệp Minh dừng một chút, không nói chuyện.

“Tuy mặt anh với anh ấy không giống nhau, thế nhưng tôi cảm thấy anh chính là anh ấy, nói vậy anh cũng sẽ không nói cho tôi biết câu trả lời, cho dù có nói, tôi cũng không biết là nói thật hay là nói dối, nên tôi muốn tự mình nghiệm chứng một chút anh đến cùng có phải anh ấy hay không.” Hà Băng thẳng thắn đi vào vấn đề, ý kia là — anh ngoan ngoãn phối hợp đi!

Diệp Minh không có biểu cảm gì: “Nếu như tôi không phôi hợp thì sao?”

Hà Băng câu môi, trong nhàn nhạt lười biếng lộ ra vài phần khiêu khích: “Vậy tôi liền khăng khăng anh trộm đồ của tôi, tên trộm anh cứ ở chỗ này đi!”

Cô mở miệng liền một tiếng gọi anh là trộm, Diệp Minh giận quá thành cười, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái: “Cô muốn kiểm chứng thế nào?”

Ánh mắt Hà Băng từ khuôn mặt tuần tú của anh dời xuống, rơi vào trên quần anh, sau đó nhướng mày nói: “Người đàn ông tôi biết thân có một vết bớt nhỏ, nên bây giờ làm phiền anh, cởi quần ra.”

Cô nói với anh — hiện tại làm phiền anh, cởi quần ra.

Diệp Minh lập tức chau mày kiêm, anh nhìn Hà Băng đối diện, đôi mắt sáng thanh lạnh cũng nhìn thẳng anh, không chút nào né tránh, cô hiện tại thật đúng là… vô pháp vô thiên.

“Bảo một người đàn ông cởi quần ra là lời một người con gái như cô có thể tùy tiện nói đi ra sao?” Anh nghiêm túc phê bình nói.

Hà Băng vắt hai cánh tay hoàn ở trước ngực, minh diễm câu đôi môi đỏ mọng một cái: “Tôi cứ nói đấy, anh làm gì được tôi?”

“.” Diệp Minh bây giờ ý nghĩ muốn đánh cô đều có, thế nhưng dáng vẻ ngạo mạn không nghe lời lại minh diễm lười biêng này của cô thật sự câu lòng anh ngứa ngáy, anh vừa hận không thể lôi cô vào trong ngực mình thương yêu một chút: “Nếu như tôi nói tôi không muốn cởi thì sao, cô làm gì được tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play