Chương 2560:

Anh dùng lòng bàn tay to vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô gái, sau đó cúi người hôn lên trán cô, cái hôn này, anh thật lâu chưa dút.

Băng Băng, anh yêu em.

Thế nhưng tiếng “anh yêu em” này, em đã định trước nghe không được.

Nếu như em hỏi anh yêu em bao nhiêu, anh yêu em, nguyện ý dùng tính mạng mình đổi lấy sinh mạng cho em.

Sáng sớm hôm sau.

Lê Hương mang đến một tin tức tốt: “Anh Diệp, tin tức tốt, kết quả kiểm tra của anh đã có, tủy anh và Băng Băng ghép thành đôi trăm phần trăm, Băng Băng được cứu rồi!”

Diệp Minh ngắn ra, không ngờ tới tìm giữa biển người mênh mông, lật từng cụm núi trùng điệp lâu như vậy, cuối cùng lại là anh.

Tủy anh có thể cứu Hà Băng, tất cả đều được an bài từ nơi sâu xa.

Diệp Minh đưa mắt nhìn Hà Băng nằm trên giường bệnh, khóe môi vẽ ra độ cong lưu luyến mà mềm mại, anh biết, anh biết anh nhất định có thể cứu cô.

Hóa ra duyên đi, vướng víu không dút, đều chẳng qua là em.

“Lập tức sắp xếp phẫu thuật đi.” Diệp Minh đạm bạc nói.

Trong phòng phẫu thuật.

Diệp Minh và Hà Băng đều bị đẩy vào, thế nhưng Hà Băng không mở mắt, cô vẫn còn đang hôn mê.

“Anh Diệp, bây giờ chúng em tiêm thuốc tê cho anh.” Lê Hương nói.

“Chờ một chút.” Diệp Minh mở miệng.

Lê Hương ngừng lại.

Diệp Minh chậm rãi đưa ra bàn tay thô ráp của mình nắm bàn tay nhỏ bé kề sát của Hà Băng, tay cô vừa mềm vừa lạnh, anh khóa thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.

Anh truyên hêt nhiệt độ cơ thê âm áp và sức mạnh ung dung của chính mình cho cô, như vậy cô trong giấc mộng sẽ không cô đơn, sẽ không sợ hãi nữa.

Nếu như anh đi, cô cũng sẽ rất kiên cường rất dũng cảm, cô sẽ từ từ trưởng thành.

Cuộc phẫu thuật này tiến hành đến trưa, sau hai giờ, thuốc tê trên đùi Diệp Minh biến mất, anh muốn xuống giường.

Lê Hương nhanh chóng ngăn cản nói: “Anh Diệp, phẫu thuật vô cùng thành công, nhưng anh rút tủy tiến hành ghép đôi, nên mây ngày nay anh phải ở lại viện quan sát, xem có phản ứng không tốt nào không. Chuyện này không thể lơ là, liên quan đến đùi phải của anh đấy.”

Sắc mặt Diệp Minh hơi tái, song mặt không chút thay đổi: “Băng Băng tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.

Hà Băng vẫn chưa tỉnh.

Diệp Minh cụp mắt nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, anh phải đi, đã đến giờ rồi.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại trong túi quần anh rung lên.

Diệp Minh lây điện thoại ra vừa nhìn, là điện thoại của cấp trên.

Không phải điện thoại của Chu Siêu, mà là điện thoại của cấp trên.

Mi tâm anh tuấn của Diệp Minh trực tiếp trầm xuống, anh nói với Lê Hương: “Anh nghỉ ngơi một chút, em đi làm việc đi!”

“Dạ.” Lê Hương yên tâm lui ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play