Chương 2514:

Thế nhưng, Hà Băng căn bản không cần anh xuất thủ, cô đã hoàn toàn thu phục Chu Siêu.

Diệp Minh thừa nhận mình đã bị rung động, tựa như Lê Hương nói, cô phù hợp với anh như vậy, là người bạn tâm giao tri kỉ của anh.

Diệp Minh nhâc đôi chân dài, đi tới, đi tới bên cạnh Hà Băng.

Chu Siêu đã rời đi, tự mình suy nghĩ lại.

Diệp Minh dịu dàng nhìn Hà Băng: “Băng Băng.”

Hà Băng quay đầu, đôi mắt sáng rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cái gì cũng không nói, cô khẽ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Không để ý tới anh.

Diệp Minh nhanh chóng hấp ta hấp tấp đuổi theo: “Băng Băng, em có phải đang giận anh hay không?”

“Không dám.” Hà Băng đáp hai chữ.

“Băng Băng, anh biêt em đang trách anh nhận làm người, nhầm em thành Lý Kỳ, anh thực sự không dám nghĩ giác mơ đêm hôm đó là thật, em tha thứ cho anh đi mài”

Hà Băng dừng bước lại, chau mày nhìn Diệp Minh, tràn đầy ý lên án: “Lý Kỳ kia nói là cô ta anh liền tin, đêm hôm đó là ai bóp cổ em hả?”

Nói rồi Hà Băng dùng sức đập anh một quyền: “Đêm hôm đó là ai đau lòng anh, hôn vết thương trên người anh hả?”

Nói đoạn Hà Băng lại cho anh một quyền: “Đêm hôm đó là ai mắng em, mắng em khóc hồn hả?”

Một năm đâm tiêp lây một năm đâm đập xuống, Hà Băng nói ra hết uất ức và bất mãn trong lòng: “Em vì anh đến thế, còn anh đối với em thế nào? Anh nói em rất phiền, còn đuổi em đi, hiện tại em cũng thông minh hơn rồi, lần sau anh còn dám phụ em như vậy, em sẽ đi tìm lãnh đạo cấp trên của anh, em muốn hỏi một câu đây chính là tác phong kỷ luật của mấy người đó à, tùy tiện chơi đùa trái tim của con gái nhà lành?”

Diệp Minh bây giờ còn cảm thấy như đang nằm mơ, đêm hôm đó là cô, thật sự là côi Trong mơ cô đau lòng lại thương tiếc từng lần một hôn vết thương của anh, trong mơ anh măng cô khóc hôn, cô tức giận cắn anh một cái, làm hại Lý Kỳ cười nhạo cơ thể anh không được, là cô, đều là côi Chưa từng có người khác, chỉ có cô!

Diệp Minh vươn tay, dùng lực túm lấy quả đắm nhỏ của Hà Băng sau đó kéo cô vào trong ngực mình, nụ hôn của anh rơi trên mái tóc cô: “Xin lỗi, Băng Băng, đây là một lần cuối cùng, sau này dù cho xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ nhận ra em đầu tiên, anh sẽ không bao giờ nhận lầm em nữa.”

Hà Băng hừ hừ nhăn nhó vài cái, muốn tránh thoát anh, thế nhưng anh ôm đặc biệt dùng sức, đầu khớp xương cô cũng đau theo.

“Bỏ đi, thây thái độ anh nhận sai thành thực, em liền tha cho anh lần này, lần sau không được viện lẽ này nữa.” Hà Băng thả mềm cơ thể, vươn hai tay ôm lấy vòng hông lớn của anh.

Hai người làm hòa rồi, thế nhưng chứng nghiện của Diệp Minh rất nhanh lại phát tác.

Diệp Minh ngồi dưới đất, tắm lưng Thái Bình Dương dựa vào trên ván cửa từng ngụm từng ngụm thở dốc, rất khó chịu.

Lần nghiện ma túy này hung mãnh kịch liệt hơn cả mọi lần.

Lúc này Diệp Linh đi tới, vươn tay ôm lây bả vai Diệp Minh: “Anh, anh ráng chịu đựng một chút.”

“Anh Diệp, Linh Linh, em đã nghĩ ra cách cai nghiện ma túy rồi.” Lê Hương nói.

“Thật ư?” Hai mắt Diệp Linh sáng rực.

“Thật, nhưng tớ cần một loại Đông trùng Hạ thảo”, loại Đông trùng Hạ thảo này sinh trưởng ở Miêu Cương, cực hiếm, tớ đã sai người đi tìm, hy vọng có thể mau sớm tìm được, trước khi tìm được, anh Diệp phải cố gắng chịu đựng nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play