Chương 2506:

Diệp Minh vùng vây, nhưng tay anh bị trói chặt, bây giờ tư thế là anh tựa ở đầu giường, cô ngồi trên đùi anh làm xằng làm bậy, cô hoàn toàn năm giữ quyền chủ động.

Diệp Minh biết mình bị gạt, cô chắc chắn cố ý trói chặt anh, con bé hư này!

“Băng Băng.” Anh khàn khàn gọi tên cô.

“Em ở đây.” Hà Băng lên tiếng, sau đó tay cô đi xuống, rơi trên thắt lưng bên hông anh.

Diệp Minh cảm giác bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt, vốn dĩ cơn nghiện đã làm cho anh rất khó chịu, nhưng bây giờ tất cả cảm quan của anh rơi vào trên người cô, anh hận không thể phá vỡ dây thừng xuất kích, nghiêm khắc chặn cô lại.

Khuôn mặt nhỏ Hà Băng ửng hồng, hai mắt ướt sũng nước nhìn anh: “Miệng vết thương của anh, có gì đáng ngại không?”

“Sao bây giờ mới nhớ tới hỏi cái này, vừa rồi em một đường câu dẫn anh cũng không nghĩ đến anh là bệnh nhân trọng thương.” Diệp Minh cười khàn.

Hà Băng nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, cô đang giúp anh mài “Băng Băng,” Diệp Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: “Ở đây không có biện pháp an toàn, hình như em không phải kỳ an toàn đúng không…”

Hà Băng gật đầu: “Dạ, đang là kỳ nguy hiểm của em luôn đấy, nói không chừng… sẽ mang thai đó…”

“Vậy không được.”

Hà Băng vươn tay che miệng anh: “Vì sao không được? Nếu như mang thai thì sinh, Diệp Minh, em muốn sinh con cho anhl”

Đối mặt thế tiến công như lửa của cô, Diệp Minh liên tục bại lui, nhất là nghe được câu cuối cùng cô nói muốn sinh con cho anh, gân xanh cả người Diệp Minh nổi lên, anh cảm giác máu nóng trong cơ thể sôi trào, loại cảm giác này từ trước chưa từng có, ngoại trừ Hà Băng, không còn có ai có thể để cho anh cảm giác này.

Cô nói, nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, cô nhất định sẽ đi tìm anh.

Cô còn nói, Diệp Minh, em muôn sinh con cho anh.

Diệp Minh đóng mở viền mắt đỏ thắm, sau đó dùng một giọng nói khàn khàn đến nghe không rõ: “Không muốn.”

Không muốn.

Nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, anh không muốn cô đi tìm anh.

Hiện tại cô còn rất nhỏ, hai người còn chưa kết hôn, anh cũng không cần cô sinh con cho anh.

Một hồi lâu sau, Hà Băng vô lực nằm trên giường, Diệp Minh đã thoát khỏi dây thừng, ôm cô thật chặt vào trong lòng.

Hà Băng ngoan ngoãn ghé vào trên ngực anh, tùy ý để bàn tay của anh từng lần một vuốt ve mái tóc như thác nước của cô, môi anh rơi trên trán cô, xem cô thành vật báu vô giá của mình yêu thương âu yếm không buông tay.

Hai người không nói gì, lặng lặng hưởng thụ bình yên sau cơn bão tố.

Anh nói không muốn, không muốn cô sinh con cho anh, phút cuối cùng anh quả nhiên đã…

Tuy Hà Băng công nhận anh, muốn sinh con cho anh, thế nhưng cô biết làm một người đàn ông thành thục lý trí, anh bây giờ chọn lựa không sinh là suy tính hậu quả trên nhiều phương diện, Hà Băng cảm thấy anh tràn đầy che chở thương yêu cô.

“Có muốn đi tắm không em? Ở đây điều kiện đơn sơ, anh đi nấu nước nóng cho, em có thể ngăm nước nóng.”

Diệp Minh khàn giọng hỏi cô.

Hà Băng vùi trong ngực anh, tay ôm hông anh, giống như con rắn nước quấn chặt lấy anh, không cho anh đứng dậy: “Không muốn, anh đừng đi.”

Diệp Minh câu môi, phát hiện dưới bề ngoài lạnh lùng của cô kì thực rất dính người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play