Chương 2436:

 

Tiêu Thành từ trong chăn thò tay ra, ấn phím nhận nghe, giọng Tiêu lão gia tử lúc này truyền tới: “Alo, A Thành à.”

 

Nghe được giọng Tiêu lão gia tử, Hà Băng giật mình, cô nhanh chóng giơ tay lên chống lên lồng ngực Tiêu Thành.

 

Cảm nhận được cô đề phòng và lo lắng, Tiêu Thành đặt điện thoại ở bên đầu gối, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cô, anh thờ ơ mở miệng nói: “Lão gia tử.”

 

“A Thành, ta và đại ca cầm đầu đã chuẩn bị lên máy bay rồi, ngày mai sẽ bay đến chỗ con, không biết sao ta cứ cảm thấy tâm thần không yên, nên con phải bảo đảm chỗ con an toàn, không thê đê xảy ra vân đê nào đây.” Tiêu lão gia tử dặn dò.

 

“Đã biết, yên tâm đi ạ.” Tiêu Thành đáp.

 

“Đúng rồi, Đình Đình đâu, để Đình Đình nói với ta vài câu.”

 

Tiêu lão gia tử đột nhiên nhắc đến Tiêu Đình Đình, Hà Băng lúc này mở mắt ra nhìn Tiêu Thành, ý kia là – làm sao bây giờ?

 

Tiêu Thành không hề bối rối, anh năm tay Hà Băng, xuyên vào năm ngón tay cô, gắt gao giao chặt với cô, sau đó anh đột nhiên siết chặt làm cô đau.

 

Hà Băng chau mày, khuôn mặt nhỏ đỏ có thể nhỏ máu, giường lớn kêu lên tiếng “két ái muội, cô mở miệng, cúi đâu kêu một tiêng.

 

“Ha ha ha,” Tiêu lão gia tử hài lòng cười to nói: “Xem ra ông già ta đây gọi điện thoại không đúng lúc rồi, quấy rối đến cuộc sống vợ chồng của hai con. Tốt, A Thành con càng phải thêm dốc sức với Đình Đình, để con bé sớm một chút sinh con trai cho con.”

 

Tiêu lão gia tử vui vẻ cúp điện thoại.

 

Tiêu Thành nhìn cô gái, giữa bọn họ có một loại ăn ý khó tả, chỉ cần một ánh mắt một động tác của anh, cô có thể đuổi kịp bước chân của anh, biết anh muốn làm cái gì, sau đó hoàn mỹ phối hợp anh.

 

Tiêu Thành hôn vào trên trán cô, cúi đầu cười, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thê nghe được lưu luyên nói nhỏ với cô: “Thì ra em cũng biết kêu à, kêu thật hay đó.”

 

Hà Băng đấm một cái vào trên vai anh, một cái không đủ, cô còn đấm thêm mắy cái nữa mới thôi.

 

Tiêu Thành xuống giường trước, áo sơmi vắt hờ trên người không sơ vin, anh vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, dùng khăn mặt lau chùi thân thể cho Hà Băng.

 

Hà Băng nằm ở trên giường, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có.

 

Lau sạch rồi, Tiêu Thành cầm một chiếc áo sơ mi trắng của mình mặc vào cho cô, ngón tay cong lại, giúp cô cài chăc cúc áo, vươn tay đẩy vài lọn tóc quấn quanh trên khuôn mặt cô ra, anh thì thầm: “Băng Băng, anh bỗng nhớ ra anh chưa dùng biện pháp an toàn.”

 

Hà Băng chôn khuôn mặt ửng đỏ vào trong gối, nhỏ giọng la anh: “Sao ngay từ đầu anh không nói?”

 

“Ba năm trước đây… anh cũng không nói mấy lời này…”

 

Tiêu Thành lần nữa: “…”

 

Hà Băng đã cảm thấy anh cố ý, bởi vì một vấn đề anh lại tái phạm, đã từ ba năm trước phạm đến ba năm sau rồi.

 

Thấy anh không nói, Hà Băng mở mắt ra nhìn anh: “Yên tâm đi, bây giờ em đang kỳ an toàn, không mang thai được.”

 

“Em kỳ ngay cả an toàn của mình cũng tính qua à?”

 

“Dĩ nhiên, ba năm trước… em đã tính qua, chúng ta còn chưa kết hôn, em không thể có bầu trước khi lập gia đình được!” Hà Băng hơi kiêu ngạo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play