Chương 2362:

 

Cố Dạ Cẩn chỉ chờ câu hứa hẹn này của cô.

 

“Linh Linh, vậy tôi nay…… anh có thê trở về phòng ngủ không, anh muốn ôm em và Tiểu Điềm Điềm ngủ chung.”

 

“Vậy thôi, anh biết yêu cầu này đã tại miễn cưỡng em rồi, kỳ thực trong lòng em vẫm chê và chú ý anh không còn là đàn ông nữa, đêm nay anh ngủ một mình vậy.”

 

Nói rồi Cố Dạ Cẩn ảm đạm xoay người, chuẩn bị trở về phòng mình.

 

“Này, Cố Dạ Cẩn!” Diệp Linh nhanh chóng gọi anh lại, “Vậy…… Vậy anh ngủ với bọn em đi.”

 

Cố Dạ Cẩn rốt cục nhếch môi mỏng, anh dắt tay Diệp Linh, “Đi, chúng ta trở về phòng ngủ.”

 

2À ” Diệp Linh không hiểu sao có một loại cảm giác…… dẫn sói vào nhà.

 

Trên giường lớn, Diệp Linh đặt Tiểu Điềm Điềm ở giữa hai người, cô bé đã ngủ rồi.

 

Cô Dạ Cân thương yêu nhìn con gái mình, lại hôn mặt con gái một cái, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, “Để Điềm Điềm ngủ ở bên trong Gio Trong phòng bật một ngọn đèn vàng, anh ngắng đầu nhìn qua, ánh mắt u ám lại nóng bỏng, Diệp Linh cảm giác anh hiện tại như con báo đen ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, từng bước tới gần, sau đó muốn mượn cơ hội mà phát động, ăn sạch cô, cái này cùng với anh vừa rồi ở ngoài cửa tự trách chán chường quả thật tuyệt nhiên bát đồng.

 

Tiểu Điềm ngủ say ở bên trong, vậy anh và cô sẽ nằm ngủ ở cạnh nhau.

 

Diệp Linh trực tiêệp cự tuyệt, “Không muốn.”

 

“Vậy lát nữa em cho con gái bú sữa cũng đừng trách anh nhìn lén.” Cố Dạ Cần nói một câu như vậy.

 

tL EU ” Diệp Linh — Xem như anh lợi hại.

 

Cô ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, đặt ở bên trong, sau đó mình ngủ ở giữa, song là nghiêng người sang, đưa lưng về phía Có Dạ Cần.

 

Diệp Linh không dám ngủ say, vẫn rất có cảnh giác với Cố Dạ Cần sau lưng, thế nhưng một lát sau, anh cũng không có động tác nào, cô lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

 

Đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm giác một cánh tay vươn tới, ôm vòng eo nhỏ mềm của cô, người đàn ông phía sau dính sát, ôm cô vào trong lòng.

 

Hàng mi dài của Diệp Linh run lên, hai tròng mắt mắt nhập nhèm nhăn nhó nói, “Anh đừng ôm em…… ngủ đi……”

 

Cố Dạ Cần cúi đầu dịu dàng dụ dỗ bên tai cô, “Anh không làm được cái gì, chỉ muốn ôm em ngủ, Cố thái thái, đừng cự tuyệt anh mà.”

 

Diệp Linh muốn cự tuyệt cũng không được, bởi vì anh căn bản cũng không định buông ra, cô hiện tại rất buồn ngủ, lại nghĩ đến thân thể của anh xác thực không làm được cái gì, nên để anh ôm.

 

“Cô Dạ Cân……” Cô gọi tên anh.

 

Cố Dạ Cẩn vẫn chưa ngủ, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, con gái ở cạnh anh, cô ở trong lòng anh, cô vẫn trong độ tuổi như hoa như ngọc, thân thể mềm mại yêu kiều, sinh con xong ngay cả gọi tên anh cũng lộ ra vẻ gợi cảm, thực sự khiến anh yêu thích không buông tay.

 

“Hửm?” Anh lên tiếng.

 

“Cơ thể của anh…… cũng không thể vẫn tiếp tục như vậy, ngày mai mời bác sĩ tới xem một chút đi! Phối hợp trị liệu.”

 

Cố Dạ Cần đã khỏe rồi, song anh phải phối hợp diễn kịch, nên anh gật đầu, SÙN”

 

Diệp Linh không nói gì thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play