Chương 2357:

 

Diệp Linh vươn tay đẩy bàn tay của anh ra: “Dạ ngon.”

 

Dáng vẻ cô ngoan ngoãn, Cô Dạ Cân liếc đôi môi đỏ mọng dính nước ấy, rút bàn tay để trong túi quần ra, chống ở trên giường, bàn tay kia từ mặt cô xuyên vào sau gáy cô, vững vàng chế trụ: “Gọi một tiếng nữa đi.”

 

“Cái gì?”

 

“Cố Dạ Cần, tên của anh.”

 

Hàng mi dài Diệp Linh run lên.

 

“A Sinh, là anh, Cố Dạ Cần, cũng là anh, Linh Linh, gọi Cố Dạ Cần.”

 

Diệp Linh không biết nên nói cái gì.

 

Lúc này Cố Dạ Cần cúi đầu, hôn cô.

 

“Ưm…” Trong tay Diệp Linh còn siêt chặt cái thìa, cô vội vàng chống lên bờ vai anh.

 

Lê Hương và bà vú gặp nhau ở hành lang, hai người vừa nói vừa cười đầy ra cửa phòng bệnh, đi vào.

 

Rất nhanh hai người liền ngẩn người, bởi vì Cố Dạ Cần và Diệp Linh đang…

 

“Tiên sinh,” Bà vú khiếp sợ mở miệng: “Anh đang làm cái gì thế?”

 

Một tiếng này làm Có Dạ Cẩn mở mắt ra, anh nhanh chóng buông Diệp Linh ra, đứng lên.

 

“Tiên sinh, thái thái bây giờ đang ở cữ, đây không phải là chuyện đùa, cậu dù có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể đụng vào cô ấy lúc này.” Bà vú nghiêm mặt nói.

 

Lê Hương cũng đã đi tới, kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, hai người cần phải nghe lời bà vú nói, không thể làm loạn, thân thể là của mình, nhịn một chút, một tháng sẽ qua rất nhanh.”

 

Diệp Linh xấu hổ không chịu được: “Lê Hương…” Cô kêu một tiếng.

 

Cố Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, yết hầu khẽ lăn, anh cũng xấu hồ, Diệp Linh vừa mới ở cữ, anh đã khắc chế không nỗi.

 

Chỉ hôn một cái, đã bị bắt gặp, anh Cố Dạ Cần còn chưa gặp qua chuyện xấu hồ như thế.

 

“Đúng vậy, tiên sinh, đây là lỗi của anh.”

 

Bà vú sảng giọng.

 

Vì vậy, hai người này, một người ngồi ở trên giường, một người đứng, thành thành thật thật bị Lê Hương và bà vú nhắc nhở răn ạy câu chuyện ở cử xấu hồ này đến nửa ngày.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đen như đít nồi.

 

Lê Hương kết thúc câu chuyện, cuối cùng chốt một câu: “Bỏ đi, tớ thấy Cố tổng không có tính tự giác, một tháng này hai người chia phòng ngủ, như vậy Linh Linh cũng có thể chuyên tâm ở cử.

 

Cố Dạ Cần mang Diệp Linh và Tiểu Điêm Điêm về tới tứ hợp viện, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bà vú, cơ thể Diệp Linh khôi phục rất nhanh, Tiểu Điềm Điềm cũng khỏe mạnh lớn lên.

 

Cố Dạ Cẩn hàng ngày đều bồi bạn mẹ con các cô, trong lòng ôm Tiểu Điềm Điềm càng ngày càng lớn lên, trái tim anh tràn đầy.

 

Rất nhanh Diệp Linh đã hết ở cử, hôm nay Cố Dạ Cần lái xe mang theo Diệp Linh và Tiểu Điềm Điềm đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

 

Kiểm tra sức khoẻ kết thúc, Có Dạ Cần lại đưa hai mẹ con về nhà.

 

Bà vú xin nghỉ, nên trên xe chỉ có một nhà ba người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play