Chương 2351:

 

Toàn thân Cố Dạ Cần đều mềm, huyết dịch xông lên, lại chẳng phát ra được một chút lực, nói không nên lời đây là cảm giác gì, trong lòng trong mắt anh chỉ có người phụ nữ của anh, con gái của anh…

 

“Linh Linh, cậu đã nghĩ ra tên của bé con chưa? Nếu không, đặt trước cho bé con một cái nhũ danh đi!?” Lê Hương đề nghị.

 

Diệp Linh nhìn bé con, bé con cũng quay lại nhìn cô, còn nhếch miệng Cười.

 

“Cứ gọi… là Tiểu Điềm Điềm đi!” Diệp Linh nói.

 

Tiểu Điềm Điềm…

 

Cố Dạ Cẩn cảm thấy cái tên này rất hay, mặc dù Tiểu Điềm Điềm mới sinh ra, thế nhưng hoạt bát lại thần khí, cười còn rất ngọt.

 

“Tiểu Điềm Điềm, cục cưng, về sau ngươi cứ gọi Tiểu Điềm Điềm ah.” Diệp Linh lại hôn một cái con gái tay nhỏ bé.

 

Lúc này bà vú cười nói: “Thái thái, cô chuẩn bị cho Tiểu Điềm Điềm bú sữa đúng không?”

 

Diệp Linh không do dự gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Vậy được, thái thái mới vừa tỉnh, ăn một chút mỳ trước đi! Lát nữa thử đút cho Tiểu Điềm Điềm chút sữa.” Bà vú chuyên nghiệp nói.

 

Lúc này Lê Hương mở ly giữ ấm ra: “Linh Linh, cậu vừa mới sinh con, ăn chút mỳ đường đỏ trước đi.”

 

Diệp Linh nhận đũa: “Lê Hương, để tớ tự ăn.”

 

“Linh Linh, hay là tớ đút cậu nhat Từ giờ trở đi cậu đã ở cử rồi, một tháng này tự cậu phải chú ý, phụ nữ ở cử phải thật cẩn thận, không chú ý một chút sẽ mắc mấy bệnh hậu sản đó.”

 

“Tớ biết rồi.” Diệp Linh gật đầu.

 

Lê Hương gắp mỳ đưa tới bên môi Diệp Linh, Diệp Linh không ăn, cô nghiêng mặt nhìn về phía Cố Dạ Cần, từ cô lúc tỉnh lại bóng người cao lớn ấy vẫn đứng ở đó.

 

Cố Dạ Cần đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo xám lạnh bên trong, quần tây dài đen, lúc này anh một tay đút trong túi quần, dáng người anh tuấn cao ngất.

 

Cố Dạ Cẩn thấy cô nhìn, trái tim đã phải chịu vắng vẻ trong nháy mắt sống lại, ánh mắt anh rực sáng nhìn lại cô.

 

Trong con ngươi thâm thúy nước sơn ấy đều là cái bóng của cô.

 

Có đôi khi, có mấy lời, căn bản không cần phải nói ra, một ánh mắt cũng đã đủ.

 

Diệp Linh dời đi ánh mắt, há miệng nhỏ căn một chút mỳ, cúi đầu ăn.

 

Lê Hương nhất thời cảm giác mình đã thành bóng đèn, cô hình như có chút… không hiểu chuyện rồi: “Khụ, Linh Linh, tớ còn phải làm việc, Cô tổng, anh tới đút Linh Linh đi! Chờ tôi bận xong về sẽ hầm canh cho Linh Linh.”

 

Diệp Linh nhanh chóng đưa ngón tay ra kéo góc áo Lê Hương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

 

Lê Hương lúc này che miệng cười trộm: “Linh Linh, cậu làm sao vậy, sao tớ lại cảm giác sinh con xong cậu lại thẹn thùng hơn rồi?”

 

Trước kia Diệp Linh là đóa hồng đỏ có gai, hiện tại Diệp Linh sinh con gái xong biến hoá rất lớn, cô trở nên mềm mại, mềm như nước.

 

Diệp Linh quẫn bách nói không ra lời.

 

“Bác sĩ HạI” Cô Dạ Cân nhâc chân tiên lên, tiếp nhận ly giữ ấm trong tay Lê Hương: “Cô đi làm việc đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play