Chương 2335:

 

Tiêu Thành không có biểu cảm nà, anh giơ tay ngăn thủ hạ: “Cút xuống đi!”

 

Thủ hạ nhìn dáng vẻ Dương Kim Đậu cả vú lắp miệng em, sau đó không phục lui xuống.

 

Sắc mặt Dương Kim Đậu rất không tốt, bà lạnh lùng nhìn Tiêu Thành: “Con nuôi của Tiêu gia Hông Kông Tiêu Thành tôi ở thành phố Hồng Khẩu đã nghe đại danh của cậu đã lâu, tôi cũng nghe nói Tiêu gia đã và đang chuẩn bị hôn sự, cậu sắp kết hôn với Tiêu đại tiểu thư, làm rễ tới cửa của Tiêu gia rồi, ta đây hiện tại muốn hỏi cậu một câu, con gái tôi tính sao?”

 

Tiêu Thành thấp giọng nói: “Không có hôn sự nào cả, tôi sẽ không cưới Tiêu Đình Đình.”

 

“Cậu là dự định phụ trách với con gái tôi?”

 

Tiêu Thành nhớ tới nước mắt của cô tối hôm qua liền cau lại mày kiếm: “Em ấy hiện tại là người của tôi, tôi tự nhiên sẽ phụ trách với em ấy, nhưng, tôi không biết tâm ý của em ấy thế nào.”

 

“Nêu như em ây không muôn gả cho tôi, vậy có thể lấy mạng tôi, nếu như em ấy nguyện ý gả cho tôi, tôi lập tức cưới em ấy.”

 

Dương Kim Đậu không chút nào cảm động, bà quan sát Tiêu Thành: “Nếu như tôi không đoán lầm, cậu và bố Băng Băng là người cùng một nghè!?”

 

Mi tâm Tiêu Thành khẽ động, không nói gì.

 

Dương Kim Đậu cười lạnh nói: “Cậu không cần đáp, bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án rồi. Cậu nói cậu muốn cưới Băng Băng, được thôi, cậu tên gì, nhà ở đâu, làm nghề gì, có dám nói ra hay không, con gái tôi lập gia đình, tôi chọn con rể, hỏi một chút gia thế bối cảnh của cậu, cái này không quá phận chứ!?”

 

Tiêu Thành nhấp môi mỏng một cái, tất cả thanh âm đều nghẹn ở cổ họng.

 

“Nhìn xem, cậu cái gì cũng không thể nói, vậy cậu có thể cho Băng Băng cái gì, cậu lấy cái gì cưới Băng Băng?”

 

“Tôi và Hà Tân từng có một đoạn hôn nhân, Hà Tấn đối với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần anh ấy có ở nhà, giặt đồ nấu cơm, chọc tôi vui vẻ, bao dung tất cả tùy hứng và xấu tính của tôi, anh ấy rất thương ta, thế nhưng tôi hạnh phúc không, không, tôi không hề hạnh phúc.”

 

“Một năm 365 ngày, tôi chỉ có mấy ngày thấy được anh ấy, lúc tôi nhớ anh ấy, anh ấy không ở bên cạnh ta, lúc tôi mang thai anh ấy không ở bên cạnh tôi, lúc tôi sinh Băng Băng anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi.”

 

“Tôi nhớ được có một năm đại tuyết, đêm hôm đó băng đóng ba thước, Băng Băng sốt cao, tôi hoảng sợ mặc vội áo khoác ôm Băng Băng đến bệnh viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”

 

“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”

 

“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường cho chúng tôi, nói nơi đây rât an toàn, có người đang gặp nguy hiểm chờ anh ấy cứu.”

 

“Cuộc hôn nhân như vậy đã gắng gượng nhiều năm, ta không chịu nồi, đề xuất ly hôn với anh ấy, anh ấy ở trong điện thoại bằng mọi cách giữ lại tôi, anh ấy xin tôi đừng đi, anh ấy còn nói anh ấy sẽ khẩn cấp xin nghỉ, ngày mai sẽ sẽ trở về với tôi, tôi nói được, tôi nói em chờ anh, nhưng, anh ấy lại không trở về, anh ấy lại đi làm nhiệm vụ rồi, thậm chí tôi gọi anh cũng chỉ nghe được tiếng máy bận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play