Chương 2306:

 

“Anh!” Lúc này Vương Ny Nhi vội vã chạy tới.

 

“Ny Nhi, em tới đúng lúc lắm, đám người này không muốn sống nữa, dám động thủ với anh, anh gọi điện thoại gọi một nhóm người qua đây, đập nát chỗ các bà ta, ngày hôm nay anh nhất định phải cho mấy bà ta thấy một chút lợi hại, để đám đó quỳ xuống kêu cha gọi mẹ!” Vương Hạo hung ác nói.

 

Vương Ny Nhi cũng rất tức giận, cô ta chống hai cánh mập mạp lên hông mình, vênh mặt hất hàm nhìn người chung quanh: “Chúng mày đám hạ tiện này có phải tạo phản rồi không, anh trai của tao là người mà chúng mày dám đụng?”

 

Diệp Linh nhanh chóng kéo mấy thím cùng đám nhóc đến phía sau mình: “Không liên quan gì với bọn họ, là tao sai người làm!”

 

“Mày?” Vương Ny Nhi nhìn vết sẹo trên má phải Diệp Linh: “Mày lại là con Thị Nở từ đâu chạy tới?”

 

Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, đáp lại một cách mỉa mai: “Tao có xấu cũng xâu qua được mày sao, mày khiêm tôn xưng thứ hai, không có ai dám xưng thứ nhất.”

 

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói Vương Ny Nhi xấu xí, nên Vương Ny Nhi luôn định nghĩa mình ở hàng ngũ “đẹp như tiên”, cho dù có mập, đó cũng là Dương quý phi lấy mập là đẹp, bây giờ bị Diệp Linh mỉa như thế, Vương Ny Nhi liền phẫn nộ.

 

“Mày dám mắng tao!” Vương Ny Nhi tiến lên, giơ tay lên muốn hung hăng cho Diệp Linh một cái tát.

 

Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính: “Cô dám thử động vào cô ấy một lần xem.”

 

rang 7 Tay Vương Ny Nhi cứng đò, cô ta ngắng đầu, Có Dạ Cần đã trở về.

 

Là Cố Dạ Cẩn!

 

*“A Sinh đã trở về!”

 

“Là A Sinh kìal”

 

Mấy thím thấy Cố Dạ Cẩn trở về đều hai mắt sáng ngời, bọn họ như là thấy được người làm chủ, dù sao bọn họ có một cảm giác, chỉ cần A Sinh ở chỗ này, sẽ không có ai dám bắt nạt bọn họ.

 

Đoàn người tự động nhường ra một con đường, Cố Dạ Cẩn vững vàng bước tới bên người Diệp Linh.

 

“A Sinh, anh đã đi đâu vậy?” Lúc Diệp Linh rời giường cũng không thấy được Có Dạ Cần, cho nên mở miệng hỏi.

 

Cố Dạ Cẩn cầm trong tay một cái túi: “Ra ngoài mua bữa sáng cho em, không phải em muốn ăn bánh bao hoa hồng đậu đỏ của tiệm kia sao?”

 

Nói rồi Cố Dạ Cần từ trong túi lấy ra một cái bánh bao nóng hổi đưa tới trong tay Diệp Linh.

 

Diệp Linh không nghĩ tới sáng sớm anh đã mua bánh bao cho cô rồi, cô muốn ăn bữa sáng ở cửa hàng kia nhưng rất đông người, anh chắc đã đi xếp hàng.

 

Diệp Linh tiếp nhận bánh bao, cắn một cái, bên trong thơm nhân hoa hồng đậu đỏ trong veo nhanh chóng lan trong cổ họng, rất ngọt, ăn rất ngon.

 

Vương Ny Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cẩn, gương mặt hoàn mỹ như thần linh kia tuyệt đối là người đàn ông đẹp nhất mà cô ta từng gặp qua, cô ta mỗi liếc mắt nhìn liền hãm sâu một lần, trái tim đã nhảy loạn.

 

*“A Sinh, sao anh lại ở cùng con ả xấu xí này? Em thích anh, chỉ cần anh làm bạn trai của em, về sau liền sống được cuộc sông tôt.” Vương Ny Nhi mong đợi nhìn Cố Dạ Cần.

 

Con ngươi đen thanh bần của Cố Dạ Cần rơi trên người Vương Ny Nhi, anh nhàn nhạt nhếch môi, không thể nói rõ mỉa mai, nhưng đã tràn mười phần mỉa mai: “Cô nói ai là ả xấu xí, chỉ có cô xấu, cả nhà cô đều là xấu xí Ờm, đụng phải con ma cuồng chiều vợ rồi.

 

Vương Ny Nhi cứng đò, bị người mình thích nhục nhã như vậy, ả òa khóc: “A Sinh, anh dám nói tôi như vậy, anh có gì đặc biệt hơn người, chỉ là một tên tài xế quèn mà thôi, tôi còn chướng mắt anh”

 

Lúc này Vương Hạo hung dữ nói: “Chính thăng tài xê nho nhỏ này sai người đánh tao? Thiên hạ này thực sự chuyện gì cũng có thể xảy ra, mày biết tao là ai không, tao là đại nhân vật mày không đắc tội nổi đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play